“Thầy giáo việc.” Lạc Di mang trái cây về đưa cho bà, “Đây là của vợ thầy đưa cho, , chúng ngoài dạo .”
Hai mắt Ngô Tiểu Thanh sáng lên: “Con bận gì ?”
“Không ạ.” Lạc Di ngọt ngào, “Đã lâu chúng ngoài dạo.”
Hai con dắt tay mua nhiều thứ.
Trên đường phố cũng nhiều bán hàng rong, hỏi thăm mới họ đều là những thanh niên tri thức trở về thành phố, đa phần đều phân công việc, nên đành tự tìm cách giải quyết.
À , chỉ là ngoài bày sạp, kiếm chút tiền sinh hoạt, những bộ môn liên quan cũng chỉ mắt nhắm mắt mở.
Ngô Tiểu Thanh thấy bán gà vịt, kìm mà mua thêm hai con nữa, gia đình đông nhân khẩu, tiêu xài nhiều.
Cũng đến lúc chuẩn vài món đồ đón năm mới.
“Mẹ ơi, bán vải .”
Ngô Tiểu Thanh qua, thấy mấy loại vải nhuộm , mấy sợi đứt chỉ, nhưng đối với một giỏi may vá như bà, nhưng thứ là những món đồ , về sửa là dùng , thể mua bán .
Bà lựa chọn mua nhiều, tiêu sạch hết tiền , hai con thể ôm hết nổi sấp vải chất đống .
“Gọi cha con đến mang phụ.”
Lạc Di chạy một mạch đến quán cơm nơi Lê Quốc Vinh việc, Lê Quốc Vinh bận đến mức kịp thở, căn bản thể rời .
Phải, cô quên mất việc kinh doanh ở những quán ăn gần điểm du lịch , buổi trưa cũng thời gian nghỉ ngơi.
“Rốt cuộc hai mua hết bao nhiêu ?” Lê Quốc Vinh dở dở , sức mua của phụ nữ quá đáng sợ.
“Dù cũng sẽ lãng phí , cha, cha đưa chìa khóa xe đạp cho con .” Lạc Di dùng xe để chở hàng.
Cô đẩy chiếc xe đạp nặng nề vài bước, khi cố thử đạp xe, trọng tâm của cô định, suýt ngã, may một trai đang về phía đỡ cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-412.html.]
“Lạc Di.”
Lạc Di kỹ , ể, đây chẳng là Hàn Á Huy đầu cuộc thi đại học quốc ?
“Bạn ? là...”
“ , Hàn Á Huy của khoa Toán, cảm ơn bạn.” Lạc Di học khác khoa với , nhưng cũng gặp lúc học, chỉ là từng chuyện với .
Phòng học hàng trăm đông nghịt, nếu lòng giúp đỡ thfi quả thật là cơ hội để chuyện.
Hàn Á Huy liếc chiếc xe đạp và : “Bạn xe ?”
“Ừm, quen lắm.” Lạc Di chút hổ.
Hàn Á Huy đột nhiên hỏi: “Bạn giải đề toán của giáo sư Tiết ?”
Anh giải , cho nên đang thấy khó chịu, ngoài dạo sẽ tìm cách giải.
Anh chỉ buột miệng hỏi, ngờ Lạc Di gật đầu : “Giải gòi.”
Hai mắt Hàn Á Huy sáng lên: “Hả? Có thể cho xem thử ?”
“Ờ, mà bây giờ chút việc, nếu bạn bận gì thì...”
Cô kịp xong thì Hàn Á Huy vội vàng : “ đợi bạn xong việc.”
Được, Lạc Di thể hiểu tâm trạng của , cảm giác giải đề sốt ruột.
“Mẹ, con về ...” Lạc Di chỗ cũ, bất ngờ sửng sốt khi thấy bên cạnh Ngô Tiểu Thanh: “Ể, Dương Nam Ba.”
Dương Nam Ba đẩy một chiếc xe đạp, mỉm với cô.
Ngô Tiểu Thanh : “Nam Ba đúng là nhiệt tình, nhất quyết giúp đưa về nhà, con lấy xe đạp của cha con ? Cậu là?”
“Bạn học của con, chính là Hàn Á Huy đầu cả nước đó.”
.