Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 417

Cập nhật lúc: 2025-03-18 23:04:05
Lượt xem: 88

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Lười như , đáng đời vợ." Lạc Di đẩy một cái: "Nhanh đưa , nhớ đưa Hàn Á Huy về nhà an đấy."

Dương Nam Ba chút bất mãn: "Đều là nam, là tên đó đưa về?" Chỉ vì tên đó thông minh hơn hả?

"Chú công an phục vụ vì nhân dân." Lý do vô cùng vững chắc, Dương Nam Ba phục cũng .

Lạc Di thuộc phái hành động, liền, còn chạy đến xin lão Mạc cho nghỉ, ban đêm cũng thí nghiệm nữa.

Khi lão Mạc thấy kế hoạch của cô thì ngẩn , cô như đúng là đang lên trời nha.

Bộ não của cô học trò cuối cùng của ông quả là quá phát triển, động một chút là nảy ý tưởng mới.

"Em cảm thấy em thể thành công ?"

Lạc Di tràn đầy tự tin: "Dĩ nhiên ạ."

Lão Mạc im lặng một lúc lâu, ông sớm nên rằng cô tầm thường, định sẵn là sẽ theo con đường bình thường.

, thể phủ nhận, ông cũng động lòng.

Ông khẽ thở dài một : "Vậy em cần thầy gì?"

Hai mắt Lạc Di sáng lên, cô lập tức đưa yêu cầu: "Em xin đủ các tựa sách chuyên môn về máy tính, càng nhiều càng , em cũng cần một vài dữ liệu chuyên nghiệp nữa, cái em tự lấy , còn nữa, em còn cần một chỗ thật là yên tĩnh, do mỗi tối em đều cần chỗ để yên lặng nán mấy tiếng ạ."

há mồm huỵch toẹt, khó khăn thì tìm giáo viên, là đạo lý hiển nhiên mà.

Lão Mạc xoa giữa hai đầu mày, đúng là một cô nhóc phiền phức: "Không thể chậm trễ chút nào ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-417.html.]

Lạc Di gì cũng mưa rền gió cuốn, cực kỳ quyết đoán: "Không thể ạ, một bước chậm ngàn bước chậm theo."

Lão Mạc còn thể ? Học trò thì chỉ thể cưng chiều thôi.

Ông cho phép cô sử dụng phòng việc của , đưa chìa khóa cho cô, còn giúp cô chuyển máy tính tới, để tạo điều kiện tiện cho cô nghiên cứu.

Cấp độ bảo mật của phòng việc ông cao, chứa đầy tài liệu nghiên cứu, chỉ một ông thể .

Ông sâu xa bảo cô: "Phía đang bàn luận về bài luận văn nhỏ của em đấy, em đừng để chịu thua kém."

Lạc Di chớp mắt, lộ mặt ngốc ngốc dễ thương: "Vâng, em sẽ cố gắng chuẩn một phần quà hiến lễ Quốc khánh ạ."

Nói nghĩa là ngày một tháng mười năm giải quyết xong chuyện , cô tự đặt một mục tiêu mới cho chính .

"Chỉ là, thầy thể phê duyệt cho em ít tiền thưởng nghiên cứu ạ? Em nghèo quá."

Tài liệu cần thiết rắt đắt, dù tính tự thì trong túi vẫn tiền.

Khóe miệng lão Mạc giật nhẹ: "Được , em cứ treo cái thí nghiệm danh nghĩa của thầy, thầy sẽ phân bổ tiền thưởng cho em. Cơ mà, vẫn , đừng tiêu xài tùy tiện đấy, khoản nào cũng sẽ nộp xét duyệt."

Lạc Di vui sướng đồng ý, một giáo viên như đúng là quá tuyệt vời, cần gì thì cứ việc duỗi tay, cô chẳng cần quan tâm chi cả.

Dĩ nhiên, cô cũng tin tưởng, lão Mạc ủng hộ cô như hẳn cũng do nhận ám chỉ từ phía .

Xem cô bản lãnh thật , chỉ là một cô nhóc lừa gạt mỗi ba hoa chích chòe mà thôi.

Nếu thể thành tựu, nhất định bài luận văn của cô sẽ xem trọng, ý tưởng gì thì cần cô tất bật thu xếp thứ nữa, tự khắc sẽ tìm nguồn hỗ trợ.

.

Loading...