Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 44

Cập nhật lúc: 2025-03-13 12:23:32
Lượt xem: 43

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cô Vương trợn mắt há mồm, đừng là các học sinh mà bà cũng triều Đường thành lập từ lúc nào, bộ triều đại trong lịch sử bà cũng thuộc lòng như cháo chảy thế .

Trong lòng bà thấy chua chua, Ngô Tiểu Thanh chèn ép ? Tức c.h.ế.t mất.

vẫn cam tâm: “Ngâm một bài thơ của Chủ tịch .”

“Cõi Bắc , nghìn dặm băng dày, vạn dặm tuyết gieo…(*)” Giọng trẻ con giòn tan vang lên, mỗi một chút đều thể rõ ràng, trôi chảy như nước chảy mây trôi, hề vấp một chút nào, tiếng phổ thông vô cùng tiêu chuẩn: “… Nhìn trời nay hẳn thấy, những nhân vật phong lưu(*).”

(*) Bài thơ ‘Thấm viên xuân - Tuyết’ của Mao Trạch Đông, bản dịch thơ của Hoàng Trung Thông và Nam Trân.

Ngày nào cô cũng sách, hết sách tiểu học cả năm năm, tiếp thu tất cả kiến thức.

Nhóm học sinh tiểu học cô với vẻ kính nể, trâu bò quá, quỳ gối lão đại.

Lạc Nhiên kiêu ngạo khẽ ưỡn ngực, chị gái của nó đỉnh nhất, ghen tỵ .

Ngô Tiểu Thanh mỉm con gái, trong lòng tràn đầy sự vui mừng, những kiến thức mà bà từng thì con bé đều nhớ kỹ, ngay cả thuận miệng kể chuyện lịch sử mà con bé cũng nhớ , quả thực là tahays là thể quên , năng khiếu trời ban.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-44.html.]

Có con gái như thế , kiêu ngạo! Tự hào!

Cô giáo Vương vô cùng ghen ghét, đứa nhỏ thông minh thể tưởng tượng nổi, tại là do Ngô Tiểu Thanh sinh ?

“Thế … đây cũng tính là cái gì, ai cũng thể thôi…”

Câu là nghĩ một đằng một nẻo, các học sinh cũng còn gì để , dù thì bọn họ thể.

Lạc Di tủm tỉm về phía hiệu trưởng và cô giáo Vương: “Đến phiên em kiểm tra các thầy, 1287 chia cho 99 là bao nhiêu?”

Một phát trở tay của cô cực kỳ tự nhiên, Vương Hải Yến tự chủ mà nhẩm tính, đầu óc xoay nhanh, nhưng mà càng nghĩ thì càng sốt ruột, càng tính .

Hai mắt của hiệu trưởng lóe sáng, giống như là phát hiện bảo bối gì đó: “13.”

Đây là một hạt giống , thể mang vinh dự và cơ hội chuyển cho nhà trường!

Lạc Di mắt cong cong, đáng yêu: “Trả lời đúng , đáp án tặng cho cô giáo Vương.”

Ánh mắt Vương Hải Yến mờ mịt, như thế là ý gì? Châm chọc bà học thức ? Bà cảm giác là lời ho gì.

 

Loading...