" sai ." Xúc cảm lạnh lẽo khiến Vương Ngữ Thần rùng , lập tức tỉnh táo , sợ hãi: "Xin , xin cô."
Vượt qua cửa ải , xong chuyện tính sổ .
Lạc Di nheo mắt : "Xin vì chuyện gì?"
"Cái gì?" Sắc mặt của Vương Ngữ Thần đổi nhanh chóng.
Vẻ mặt của Lạc Di lạnh lùng như tuyết: " cô xúi giục sư tỷ Thường huỷ hoại thanh danh của , bại danh liệt, biến mất khỏi Đại học Bắc Kinh, đúng, là biến mất khỏi tầm mắt của cô. Thật đáng tiếc, cô thất bại ."
Lời , sắc mặt của đều đổi, Dương Nam Ba càng dám tin: "Vương Ngữ Thần, thật sự là cô ?"
Vương Ngữ Thần kinh hãi, điên cuồng hét lên: "Không , hiểu lầm ."
Lạc Di hiểu, chỉ là chút xích mích với cô , mà cô nhiều chuyện thể bỏ qua như .
"Ha ha, cô bảo con ch.ó l.i.ế.m của cô, Khang Xuân Hoa quyến rũ bạn cùng phòng của , đối phó với từ bên trong, cô là đồ hẹp hòi, từ thủ đoạn, nguyên tắc, độc một câu xin là bỏ qua?"
Cô cực kỳ thông minh, vài chuyện chỉ tùy tiện suy luận một chút, là ngay kết quả.
Điều cũng cô chán ghét quá chừng, chuyện gì .
Những gọi là thế hệ thứ hai thứ ba , tùy ý đùa giỡn điều khiển cuộc sống của khác, trong mắt chỉ mỗi bản .
Bọn họ thấy sự gào thét và tuyệt vọng cùng cực, một hành động tuỳ tiện của bọn họ thể huỷ hoại nào đó, nhưng coi đó là chuyện to tát gì.
Khang Xuân Hoa che miệng , mở to mắt bạn gái một cách hoảng loạn, thể nào, là giả, tin.
Khang Xuân Hoa tiếc cô như , thể chỉ là một trò chơi?
Vương Ngữ Thần như hít gió Tây Bắc giữa mùa đông, trong lòng lạnh giá: " hiểu cô đang cái gì."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-456.html.]
Lạc Di cô thật sâu, đúng là uổng phí cho khuôn mặt xinh , đầu óc thông minh lắm.
“À, con ch.ó liếm, đối phương hứng thú với , nhưng vẫn cố lấy lòng như một con ch.ó lông xù tôn nghiêm, nguyên tắc gì cả, dù lạnh lùng đáp , vẫn hết lòng hết , thậm chí là sẵn lòng bán sắc, mô tả như thế hiểu ?
Mọi đồng loạt sang Khang Xuân Hoa, Khang Xuân Hoa hổ tức giận: "Cô láo."
Anh trúng tim đen mới thẹn quá hóa giận, chứ là tức giận.
Mạc Thắng Nam bật , trái tim vỡ thành vô mảnh, hóa cô chỉ là một trò đùa, một khẩu s.ú.n.g trong tay khác, ha ha.
Dương Nam Ba khẽ thở dài một , là chuyện bực gì : "Lạc Di, em vứt mảnh thủy tinh vỡ xuống , đừng để cắt tay em."
Lạc Di lạnh lùng sang: "Anh giúp cô ?"
Dương Nam Ba cả kinh, sức lắc đầu: "Sao thể chứ? Chúng mới là một nhóm, cô tại tệ như , sẽ bao giờ chơi với cô nữa."
Thái độ của rõ ràng, so với Vương Ngữ Thần từ nhỏ quen , càng nghiêng về phía Lạc Di hơn.
Lạc Di xinh , mạnh mẽ, đặc biệt thông minh, cô chính là kẻ mạnh.
lúc , một giọng vang lên: "Lạc Di."
Lạc Di lập tức ném những mảnh thủy tinh vỡ , khi khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, đáng thương, còn dùng tay dụi mắt đỏ hoe, trông như đang cố gắng nén .
"Thầy, em sợ quá, bọn họ đều bắt nạt em."
Mọi ở hiện trường: ...Màn lật mặt học từ ? Bọn họ cũng học.
Ngô Tiểu Thanh thấy nhà đều đến , thầm thở phào nhẹ nhõm, ôm mặt thở dài, đúng là một đứa trẻ nghịch ngợm.
Lạc Quốc Vinh dẫn đầu xông , nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái trái , đau lòng c.h.ế.t mất.
.