Trong lúc hai đang , Mạc Thắng Nam trở về ký túc xá: “Lạc Di, vài lời với ."
"Cứ ." Lạc Di lấy một quyển sách, định .
Mạc Thắng Nam hít một sâu: “Khang Xuân Hoa chuyển lời xin đến , hối hận, tổ chức một bữa tiệc riêng để xin ."
Lạc Di ha hả: “ đang bận, hơn nữa, quan tâm đến lời xin của ."
Chỉ vì xin , thì cô chấp nhận ? là nực . Cô liên quan gì đến nhóm đó.
Mắt Mạc Thắng Nam đỏ hoe, cô năn nỉ: “Coi như nể mặt ?"
"Cậu chấm dứt với ?" Lạc Di nể mặt cô chút nào, đều tôn trọng lẫn : “Trong lòng chỗ cho ."
Mạc Thắng Nam chọc nỗi đau, nước mắt tuôn rơi: “ yêu , tình yêu gì chứ?"
Cô trao cả thể xác và tâm hồn , đ.â.m lao theo lao, thể đầu .
Cô thực sự yêu Khang Xuân Hoa, giống như Khang Xuân Hoa yêu cô gái trong vô vọng, cảm giác buồn đáng thương.
Lạc Di nhíu mày: “Không gì sai, chỉ là chọn nhầm đối tượng thôi. Biển khổ vô biên, đầu là bờ."
Cần chấm dứt thì chấm dứt, hãy dừng đúng lúc.
Cổng phía tây trường học một con hẻm nhỏ, mấy nhà mở cửa bán thức ăn, bánh nướng, bánh bao nhân thịt, mì xào, bánh đúc đậu, tạp hóa... cái gì cũng đều , thuận tiện cho học sinh.
Đây cũng là những cửa hàng mới mở gần đây, trong đó một cửa hàng bán bún ốc, đặc biệt ưa chuộng.
Trong tiệm bày mấy cái bàn, thường xuyên đầy khách.
Lạc Di chút hiểu, vì chọn xem mắt ở một nơi cảnh ồn ào như thế ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-465.html.]
Không thể chọn một công viên, hoặc một nơi nào đó yên tĩnh hơn ?
Hơn nữa, món bún ốc nào thích ăn thì sẽ thích, còn thích thì dám đụng .
Hai ở cửa tiệm, Lạc Di ngửa đầu lên bảng hiệu, chữ thật sự tồi, nhưng mùi vị thật sự là quá nồng .
“Hai hẹn mấy giờ?”
Tề Văn Tĩnh cũng chút bất đắc dĩ, “Hẹn năm giờ.”
Lạc Di thoáng qua đồng hồ, “Đã năm giờ mười phút .”
Thời gian các cô đến nơi là bốn giờ năm mươi chín phút, kết quả nhà trai đến muộn, thật là, thời gian của đều quý giá.
Tề Văn Tĩnh buồn bực chịu , “Đợi thêm mười phút nữa, đến thì chúng .”
Lại đợi thêm chút nữa, bà chủ nhiệt tình mời hai ăn bún ốc, Tề Văn Tĩnh vô cùng hổ, khéo léo từ chối, bước sang bên cạnh vài bước.
Nhà bên cạnh đang bán bánh bao nhân thịt, bụng Lạc Di kêu lên, dứt khoát mua hai cái, chia cho Tề Văn Tĩnh một cái.
Tề Văn Tĩnh nhận cũng , nhận cũng , đang xem mắt, nếu như thấy ăn uống thả cửa, thì cô còn một chút hình tượng nào nữa?
Lạc Di tỏ vẻ cả, cắn mạnh một miếng bánh bao nhân thịt, thịt kho ở giữa thơm ngon nhiều nước, chỉ là mùi vị chút quen thuộc.
Cô mỉm , món thịt kho chắc là nhập từ nhà cô, cha cô thật là lợi hại.
Tề Văn Tĩnh thấy cô ăn ngon miệng, nuốt xuống một ngụm nước miếng, nhịn cũng ăn, cô mới cắn một miếng, nhà trai tới .
Là một đôi con, đàn ông mặc áo sơ mi trắng quần đen, đầu tóc chải chuốt chỉnh tề, trong tay cầm một tờ nhật báo Nhân Dân.
Người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú lịch sự, tươi nho nhã, “Xin hỏi là bạn học Tề Văn Tĩnh ?”
.