Tề Văn Tĩnh sặc, thức ăn nghẹn ở trong cổ họng, thật vất vả mới nuốt xuống , cả khuôn mặt đều nghẹn đỏ. “Là , là?”
Người đàn ông đánh giá cô một cái, diện mạo thanh tú, tóc dài xõa xuống vai, đeo đầu một cái băng đô, đây là tín vật để nhận .
Đánh giá đầu tiên của là lòng, nhưng tại cô ăn ? Có vẻ hiểu quy củ.
mà , cứ từ từ dạy dỗ.
“ tên là Từ Mông.”
Đến muộn cũng thèm xin , trực tiếp báo tên.
“Khụ khụ.” Lần đến phiên Lạc Di sặc, trời ạ, đây là chuyện quái quỷ gì chứ?
Cô xoay , quả nhiên là nam chính Từ Mông, xuất hiện ở đây?
Lúc cô gặp vài ở căng tin, đó thì thấy tăm nữa, cô cũng cố ý hỏi thăm.
Không ngờ... Thật sự là oan nghiệt.
Từ Mông thấy Lạc Di, mắt trừng to như thấy quỷ, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Mẹ Từ gì cả, tươi chào hỏi, “Mau nhà chơi.”
Lạc Di cuối cùng cũng , vì sắp xếp xem mắt ở chỗ , cách đó xa chính là nhà họ Từ.
Đây là nhà của Từ, loại nhà kết hợp giữa gạch ngói và gỗ, diện tích tuy lớn, nhưng dọn dẹp là sạch sẽ.
Bà rót mấy ly nước nóng tới, “Đây là bạn học Tề Văn Tĩnh đúng , bác thành tích của cháu ưu tú, bác dạy ở khoa Tài vụ của đại học Bắc Kinh, cháu thể bác đấy, bác họ Trình.”
Bà cảm thấy sinh viên đại học Bắc Kinh tổng hợp đều tố chất cao, tiền đồ tương lai cũng tồi, sinh con sẽ là thông minh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-466.html.]
“Cô giáo Trình, chào cô." Tề Văn Tĩnh chút mất tự nhiên, cô chỉ cha nhà trai là cán bộ, cũng là trong trường.
Mẹ Từ thấy Lạc Di, chỉ cảm thấy hai mắt sáng ngời, "Đây là?”
Tướng mạo và khí chất của Lạc Di đều là xuất sắc trong vạn , ngay cả Từ cũng trầm trồ.
Tề Văn Tĩnh chủ động giới thiệu, “Đây là bạn cùng phòng với cháu, tên là Lạc Di, đến đây cùng cháu.”
Mẹ Từ chút sửng sốt, danh tiếng của Lạc Di cao, từng nổi bật trong cuộc thi tiếng Anh, bình thường đều từng qua tên của cô.
“Thì là bạn học Lạc Di, thật xinh .”
“Cảm ơn cô.” Lạc Di nóng cũng khát, nên uống nước, tiếp tục chậm rãi ăn bánh bao nhân thịt của , cử chỉ tao nhã thong dong.
Mẹ Từ nhíu mày, đối mặt với hai cô gái trẻ tuổi, rõ ràng bà càng thiên vị Tề Văn Tĩnh hơn, lôi kéo cô hỏi han ngừng, giả bộ giống như là đang hỏi thăm bình thường.
Tề Văn Tĩnh hổ, nhưng vẫn về tình huống gia đình của , cha cô đều là giáo viên, nhà ở nơi khác, một trai và một chị gái.
Mẹ Từ hài lòng, đây cũng xem như là dòng dõi thư hương, miễn cưỡng thể xứng đôi với nhà .
Bà nháy mắt với con trai, bảo tiếp chuyện, nhưng mà Từ Mông giống như một khúc gỗ, hề nhúc nhích, ánh mắt thẳng tắp.
Trong lòng bà chút buồn bực, thời khắc mấu chốt ngẩn ngơ cái gì? Đây là mắt ? Ngây cái gì chứ, điều kiện cô gái thật sự tệ.
“Từ Mông nhà bác từ nhỏ hiểu chuyện, chăm sóc khác, chỉ là chút hướng nội, bao giờ chủ động chuyện với con gái…”
“Phụt.” Lạc Di nhịn tiếng, hướng nội? Đó là điều buồn nhất mà cô từng đấy.
Mẹ Từ cảm thấy cô lễ phép, chút mất hứng: “Cháu cái gì?”
“Bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện thôi ạ." Lạc Di đột nhiên lên, chỉ chỉ đồng hồ đeo tay, “Văn Tĩnh, thời gian còn sớm, chúng còn trở về ăn cơm tối, căng tin đóng cửa thì sẽ là phiền toái.”
.