Lạc Di ở lâu, chào hỏi một tiếng lập tức rời .
Dù đây cũng là địa bàn của cô, cảm thấy ở thoải mái thì chạy thôi.
Nếu như tương lai cô nghiên cứu khoa học, thì thứ cũng do chính cô nắm giữ ở trong tay, tạo một lãnh thổ cho riêng , tất cả đều do quyết định, chứ để cho khác đến quản lý cô.
Tha thứ cho cô cả đời ngang ngạnh phóng túng, yêu tự do.
Hôm nay là ngày cuối tuần, cô thẳng về nhà, ở cửa tiệm bên cạnh phía xếp một hàng dài, là nhiều đều đang xếp hàng chờ đợi để mua món kho.
“Mẹ, cửa hàng bán món kho nhà bây giờ ăn như ạ?”
Ngô Tiểu Thanh tỏ vẻ kiêu ngạo, “Cha con ngoài để mở rộng việc ăn, tìm đến các nhà máy ở khắp nơi, những công nhân viên chức khi ăn món kho của nhà , nhớ mãi quên tìm đến đây đấy.”
Được , đúng là một quốc gia chú trọng việc ăn uống .
Tuy rằng Lạc Di nhúng tay việc ăn của trong nhà, nhưng ngay từ lúc ban đầu, thứ đều là do cô giật dây, cô gợi ý để cho cha thêm nhiều cuốn sách, vô thức ảnh hưởng đến tư duy của bọn họ.
Cho nên, tư tưởng và cách hành xử của Lạc Quốc Vinh tương đối hiện đại, cách thức buôn bán cũng đa dạng hơn.
Giống như thế hệ thường xuyên sử dụng cách thức khuyến mãi giá cả, áp dụng cho thời điểm hiện tại cũng vẫn là hiệu quả.
“Nguyên liệu nấu ăn đủ để cung cấp ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-471.html.]
Ngô Tiểu Thanh quản lý sổ sách, tình hình trong tiệm rõ như lòng bàn tay, “Không thành vấn đề, cha con việc ở trong nhà hàng lâu như , tích lũy ít mối quan hệ và tài nguyên, mấy con đường nhập hàng của nhà hàng ông đều rõ, mối quan hệ với... nhà cung cấp hàng cũng vô cùng , còn xưng gọi em với của xưởng mổ heo nữa.”
Đã trải đường xong từ lâu, chỉ chờ đợi thời cơ nữa mà thôi.
Khóe miệng Lạc Di khẽ nhếch lên, , tất cả thứ đều thuận lợi.
Ngô Tiểu Thanh con gái lấy một mẩu giấy nhỏ, cô cao lên ít, hiện giờ cao đến 1 mét 65, chỉ là dáng vẻ vẫn còn sót chút mập mạp của trẻ con.
Thiếu nữ mười tám tuổi, trưởng thành , cũng nên may thêm cho cô vài bộ quần áo mắt. “Muốn ăn bánh bí đỏ ? Mẹ cho con.”
Thời kỳ dậy thì của Lạc Di vô cùng dễ đói bụng, cô luôn mang theo bánh bích quy và kẹo ở , nhưng đối với các loại điểm tâm nóng hổi càng thích hơn.
“Muốn ạ!”
Nhìn dáng vẻ tràn đầy sức sống của con gái, đôi mắt của Ngô Tiểu Thanh tràn ngập ý , là một , thể thức ăn cho con cái của , đây cũng là một loại hạnh phúc.
Lạc Di cầm một quyển sách ở trong phòng bếp, sách chờ đợi ăn, khói lửa lượn lờ quanh bếp, cô cảm thấy là hạnh phúc.
Cô bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, “Mẹ, nhà chúng họ hàng nào họ Tưởng ạ?”
“Không .” Ngô Tiểu Thanh suy nghĩ, “Mẹ nhớ là , đột nhiên con hỏi ?”
Lạc Di cầm lấy nước ép lê uống một ngụm, “Hôm nay con gặp một đàn ông, ông mặt con quen, còn hỏi con họ hàng nào họ Tưởng nữa.”
“Chúng gì họ hàng nào ở Bắc Kinh chứ?” bàn tay của Ngô Tiểu Thanh vẫn ngừng , hai tay linh hoạt cán một miếng bột, lấy đậu đỏ nhân, nhào nặn trong giây lát xong một cái bánh bí đỏ, “Đó chỉ là một vài thủ đoạn bắt chuyện của đám đàn ông, chuyên dùng để lừa gạt các cô gái nhỏ mà thôi, con đừng để ý tới.”
.