Người đàn ông nhà bà cái gì cũng , tướng mạo vẻ vang, đủ tiền tài thế lực, đoan chính, tâm địa gian xảo, nhưng chỉ một điểm , đó là gì cũng theo chồng.
Bà cụ Vương khẽ cau mày: "Con bé vô cùng thông minh, suy nghĩ sâu xa, lòng mang thù cực kỳ nặng, nên chọc con bé."
"Thế nhưng…" Bà ba Vương yên lặng: "Ngữ Thần đây?"
Từ nhỏ Vương Ngữ Thần là cục cưng chồng bà yêu chiều hết mực, cái gì mà cô cha thương yêu, nên bà cụ cưng gấp bội, cháu trai cháu gái đích tôn cũng lui sang một bên.
Cũng tự nghĩ xem, cô em chồng còn c.h.ế.t .
Bà cụ Vương do dự hồi lâu: "Để nghĩ cách khác xem ."
Lạc Di trở ký túc xá, rót cho một ly nước ấm, cô thấy khát.
Tề Văn Tĩnh tò mò hỏi: "Lạc Di, hai đến gì ? Nhìn cách ăn mặc vẻ bình thường."
Người khác vểnh tai lên qua, Lạc Di nhún vai: "Người của nhà họ Vương, cứ xem?"
"Ha ha." Mọi hẹn mà cùng trợn trắng mắt.
Này là đánh xong đứa nhỏ thì già kéo đến ?
"Cậu gặp phiền phức chứ?"
Lạc Di vô cùng hờ hững: "Sợ cái gì? Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, tớ gây chuyện, nhưng cũng sợ chuyện."
Dù thì , nhưng cô vẫn báo một tiếng với thầy và cha để họ chuẩn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-485.html.]
Thầy Mạc ha ha: "Vốn là của Vương Ngữ Thần, nhà họ Vương mà dính thì thầy liền tìm lão tướng quân nhà họ Vương chuyện một chút."
Mấy học trò ông đều là m.á.u mặt, bản ông cũng là cây đa cây đề trong giới học thuật nước nhà xem trọng, chắc thua kém nhà họ Vương.
Lạc Di âm thầm tính toán: "Người tương lai nhất trong nhà họ Vương là con trai cả, do vợ sinh, hẳn lão tướng quân nhà họ Vương thiên vị cháu đích tôn hơn nhỉ ạ."
Thầy Mạc rõ những gì cô nghĩ, cũng giấu cô: "Lão già là một thú vị, vợ của ông cha ông chỉ định, tình cảm, nhưng ông quan tâm đứa nhỏ do sinh, tận tâm nuôi dưỡng, gần như tất cả vốn liếng đều rót đứa con cả ."
Một gia tộc lớn mạnh như , thể nào chia đều cho tất cả .
Cách thường gặp nhất chính là đặc biệt chọn một đứa để chú tâm bồi dưỡng, sẽ để đứa đó trở thành thừa kế gia tộc, tất nhiên, nhận lợi ích lớn nhất thì cũng gánh trách nhiệm chăm sóc cho những khác trong gia tộc.
Thầy Mạc xúc động: "Còn vợ thì chắc là yêu thật đấy, hai bên mấy chục năm mà vẫn còn mặn nồng, mấy năm lúc lão Vương gặp thất bại, chính vợ ở cạnh ông rời bỏ, theo ông khi điều xuống, chịu đựng nhiều gian khổ, bây giờ cũng nhận nhiều sự kính trọng."
Lòng vô cùng phức tạp, rõ cũng tả rõ .
Có một việc thể rõ đúng sai.
Lạc Di tưởng tượng nhiều, nhưng ngờ bà cụ còn quá khứ như .
"Nghe vẻ cũng , nuôi đứa nhỏ như Vương Ngữ Thần chứ?"
Vừa khoa trương quá thể, thích trở thành tiêu điểm trong ánh mắt của tất cả , còn chút cố chấp.
Thầy Mạc thản nhiên đáp: "Vương Ngữ Thần là con rơi, là đứa nhỏ bà cụ Vương thương yêu nhất, trong lòng con bé cực kỳ tự ti, cũng cực kỳ tự kiêu, thêm ai dạy dỗ cho đàng hoàng, thế nên mới trở nên hư đốn như ."
Bà cụ một lòng cưng chiều nhưng nghiêm khắc dạy dỗ, cặp vợ chồng lão tam nhà họ Vương cha ruột ruột, tiện dạy dỗ quá nghiêm khắc.
.