Lạc Di qua bà, mi mắt cong cong : "Mẹ, mà bán đồ ăn thì chắc hàng quán kinh thành đóng cửa hết mất, còn cách nào khác, ăn mấy món thì ăn ở mấy chỗ khác đều chẳng khẩu vị gì."
Ngô Tiểu Thanh rõ con gái đang dỗ bà, nhưng bà nhịn , cái miệng , đúng là ngọt c.h.ế.t đền mạng.
"Mẹ con với Tiểu Nhiên , đời đáng giá."
Lạc Di múc một miếng hoành thánh: "Còn cha nữa mà."
Sau khi xong lời , cô còn lén lút bà một cái.
Ngô Tiểu Thanh xoa đầu cô, tóc con gái mảnh mềm: "Con hỏi cái gì, cứ hỏi ."
"Bà cụ …" Lạc Di thoáng do dự: "Con cũng nhất quyết , chỉ là hỏi thử thái độ của , để trong lòng con chút tỏ tường hơn thôi."
Cô cảm thấy bà cụ Vương một dễ dàng lùi bước, vẫn sẽ .
Mà thái độ của cô sẽ quyết định thái độ của cô.
Mẹ của cô nhận, cô cũng sẽ nhận.
Ngô Tiểu Thanh im lặng hồi lâu: "Bà đúng là ruột của , bà ngoại của con."
"A, c.h.ế.t sớm ạ?" Trong ấn tượng của Lạc Di, nhà bên ngoại tồn tại.
Cảm xúc của Ngô Tiểu Thanh định hơn nhiều, khóe miệng khẽ cong lên giễu cợt: "Đó là lời với ngoài thôi, dù thì bỏ chồng vứt con cũng tiếng gì, một như , khác sẽ xem như thế nào? Còn ai dám cưới nữa?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-489.html.]
Lạc Di choáng váng nữa: "Bà ném khi còn là trẻ sơ sinh , chạy??"
Này cũng quá ích kỷ , sinh con thì chịu trách nhiệm chứ.
Dĩ nhiên, chỉ một tình huống mà chắc cô sẽ chỉ trích hành vi bỏ chồng vứt con như , đó là phụ nữ lừa bán.
Không hề tình nguyện, bức ép sinh con đẻ cái, quá đủ khốn khổ , trường hợp thể áp đặt đạo đức mà hãy để họ tự đưa sự lựa chọn.
Dù đứa bé vô tội, nhưng những phụ nữ càng vô tội hơn.
"." Ngô Tiểu Thanh nhẹ thở dài một , mấy lời bà tiện cho con gái lắm, rằng của bà bỏ trốn cùng đàn ông khác.
Lạc Di thông minh như , chắc cô thể nghĩ tới, nhưng bà .
"Vậy xem như ân oán hai bên tiêu trừ lẫn , cần cảm thấy nợ ơn s.i.n.h d.ụ.c của bà , cũng cần hận bà bỏ rơi , hận mệt mỏi."
"Rõ ràng con mới là đứa nhỏ mà." Ban đầu Ngô Tiểu Thanh còn cảm thấy buồn bực, nhưng con gái vẻ bà cụ non như khiến bà nhịn : "Con cái gì chứ."
Một cô nhóc còn trải qua yêu hận tình thù mà dạy ngược bà cách hành vi.
Lạc Di kiêu ngạo hất cằm lên, mặt hào hứng : "Có gì mà con chứ? Trong sách cũng , con cật lực kiến nghị nên quyển Tư trị thông giám thêm nhiều , trong đó gì cũng , m.á.u chó, kỳ quái, ly kỳ, ơn hận tình thù, triều đại đổi, thú vị lắm luôn, nhiều sẽ hiểu thêm nhiều lý lẽ, thấu hiểu lòng , tăng trưởng trí tuệ, thu thêm kinh nghiệm sống lâu."
Ngô Tiểu Thanh dở dở : "Được , lời con, con thích kiểu váy nhỏ thế nào, để may thêm mấy chiếc cho con mang nước ngoài, đời giờ đều xem trang phục mới xem , thể trông quá bần hàn ."
"Vâng ạ." Lạc Di thích thảo luận về đủ dạng trang phục với nhất, việc kinh doanh của Ngô Tiểu Thanh phát triển thuận lợi như , hơn nửa là nhờ phong cách mới lạ độc đáo của Lạc Di, bạn bè nước ngoài đều thích.
Lạc Di thuận tay vẽ mấy mẫu váy, Ngô Tiểu Thanh đến hai mắt phát sáng, quá .
.