Chương 492:
Lạc Quốc Vinh cạnh cô đắc chí: "Từ lúc học cấp hai đứa nhỏ nhà tiếng Anh tiếng Nga, đến là lưu loát , cơ mà con bé tình cờ lấy giải quán quân cuộc thi tiếng Anh dành cho sinh viên cả nước nữa đấy. Tất nhiên, cũng thể ."
Mặt mày ông đầy phấn chấn, khoe đến sắp bay cả lên.
Mặt thanh niên đỏ bừng, do thẹn thùng vẫn là lúng túng.
"Khụ khụ." Lạc Di khỏi khụ một tiếng rõ ràng để nhắc nhở cha thu liễm một chút.
Khoe khoang con cái quá đáng sẽ ganh ghét đó.
Cha của thanh niên cũng tin: "Lão Lạc, ông đang khoác lác nhỉ, mới cấp hai học hả? Sao khả năng?"
Lạc Quốc Vinh chỉ chờ những lời : "Tiểu Di, cho xem chút ."
Phụ đều cùng một khuyết điểm, đó là thích bảo con nhỏ trổ tài mặt khác.
Khóe miệng Lạc Di giật một cái, cô chợt cảm thấy thẹn, cha, năm nay con mười tám , mười tuổi .
Thầy thuốc Lý cạnh trợn mắt , cả ông cũng chịu nổi nữa .
"Quốc Vinh, ông khoe khoang cái gì đấy? Thật là, con gái của ông thật sự ưu tú, hằng năm đều thi đạt hạng nhất, từng lấy nhiều học bổng xuất sắc, gặt giải quốc gia gặt đến mềm cả tay , nhưng ông cũng suy nghĩ cho tâm trạng của khác một chút , chừa cho con một con đường sống chứ."
Lạc Quốc Vinh tỏ vẻ phục: " chừa đường sống hồi nào?"
Thầy thuốc Lý miệng chuyện nhưng tay vẫn c.h.é.m xuống ngừng, c.h.é.m nhanh thành thạo: "Mọi kể về sự ưu tú của Lạc Di nhiều , đứa con bình thường nhà một chút, ông xem cảm giác đánh một trận hử?"
"Hoàn thể hiểu ." Mặt Lạc Quốc Vinh vẻ ngơ ngác: "Vì từng trải qua."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-492.html.]
Người vây xem hẹn mà cùng trợn mắt, ghét nhất loại !
Lạc Di hé miệng cố nén : "Cha, con sớm , chúng khiêm tốn."
Đến khi còn bận mấy, Lạc Di kéo Lạc Quốc Vinh sang một bên, cho ông chuyện nhà họ Vương. Lạc Quốc Vinh xong lập tức cuống lên, hấp tấp chạy về nhà an ủi vợ.
Lạc Di liền ở bổ sung chỗ trống, cô xinh nên bất ngờ hấp dẫn ít đến, ngang qua cũng nhịn ghé tiệm mua một phần, bắt chuyện mấy câu với thiếu nữ xinh .
Đa đều mang ý thiện, tất nhiên Lạc Di cũng rộng rãi đùa giỡn theo, nhưng gặp mang ý thì cô cũng thuộc dạng dễ trêu, há miệng là thể mắng đến .
Thời gian trôi nhanh, Lạc Di cho là bà cụ Vương sẽ còn hành động, nhưng ngờ gì xảy , nhà họ Lạc đều âm thầm thở phào một .
Tiếng chuông cuối cùng của buổi thi cuối cùng vang lên, Lạc Di nộp bài thi, cảm thấy cả thoải mái.
Cô trở về ký túc xá thu dọn đồ đạc, chuẩn dẹp đường về phủ.
"Lạc Di." Chị Tiêu đang gì đó, thấy cô thì tiến đến lên tiếng chào: "Em về nhà ? Có kế hoạch gì cho kỳ nghỉ hè ?"
Lạc Di trả lời mà hỏi : "Chị thì ?"
Chị Tiêu nhà để về, nghỉ đông và nghỉ hè đều ở trường học.
"Lần em nhắc đến trải nghiệm ngày còn bé, chị cảm thấy truyền cảm hứng. Chị dự định bày quầy bán hàng, đặt hàng từ vùng ngoại ô về bán trong thành phố, cũng xem như thực tiễn xã hội . Chị với Thắng Nam cùng , hẹn , em hứng thú ?"
Lạc Di cảm thấy kế hoạch khá khả thi, dù cực nhọc nhưng hẳn cũng kiếm ít.
"Em còn việc, con chị thì thế nào bây giờ?"
Chị Tiêu : "Con nhỏ sẽ gửi cho dì quản lý ký túc xá giữ giúp, thỏa thuận với dì xong , một tháng ba mươi tệ, cơm tháng."
.