Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 495-496
Cập nhật lúc: 2025-03-19 23:12:21
Lượt xem: 160
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 495:
Vương Khinh hít hà một , Lạc Di với vẻ dám tin, cô to gan thật đấy.
Lão tướng quân Vương nhướng mày, đây là vì gì nên mới sợ? Hay là trời sinh thế?
Ông giơ tay lên, một lính cần vụ bê một cái máy tính .
"Máy tính của hư , cháu sửa giúp nhé."
Lạc Di: ...Phong cách của nhà họ Vương lạ nhỉ.
Kêu cô tới để sửa máy tính thôi ? Sao sớm chứ.
Cô thong thả vén tay áo sơ mi lên: "Được ạ, nếu sửa thì mời cháu ăn một con vịt nhé, , hai con, một con gói mang về."
Khóe miệng lão tướng quân Vương giật giật, con bé đúng là khách sáo.
Cái máy tính cũng là của Hằng Tinh nên Lạc Di hiểu nhất về cấu tạo của nó, nhưng vẫn kêu Ngô Tiểu Thanh tới: "Mẹ tới đây đỡ máy tính giúp con với."
Ngô Tiểu Thanh nhanh chân tới hỗ trợ, cuối cùng luống cuống như ban đầu nữa.
Trong vương quốc máy tính, Lạc Di là vị vua duy nhất, chỉ thấy cô kiểm tra một mở vỏ máy một cách dễ dàng, đó kiểm tra từng bộ phận, tiện tay lấy chổi quét vệ sinh.
Động tác của cô vô cùng lưu loát như tính .
Là mạch điện nối với vỏ máy gặp chút trục trặc, Lạc Di sửa xong thì mở máy tính lên, đôi tay bay múa linh hoạt cần bàn phím, tiếng gõ lạch cạch vang lên dứt, từng chỉ lệnh .
Vẻ mặt hờ hững, bình tĩnh trí tuệ, từng hành động toát lên vẻ tao nhã nên lời.
Đây đầu tiên Ngô Tiểu Thanh thấy mặt của con gái nhưng vẫn ngắm tới ngây .
Con gái của bà tuyệt quá, là bà sinh đấy!
Còn những khác chỉ mới thấy đầu nên ai cũng chớp mắt, cảm thấy dáng vẻ của cô gái quá chuyên nghiệp và lợi hại.
Trong phòng ai lên tiếng phiền cô.
Không qua bao lâu, Lạc Di vỗ tay một cái, vẻ mặt nhẹ nhàng vui vẻ.
"Xong, thể dùng , cháu còn cài miễn phí cho ngài trò đánh bài Solitaire đấy, ngài thể chơi lúc rảnh rỗi."
Cô còn giải thích cho lão tướng quân Vương quy tắc trò chơi, vô cùng đơn giản.
Vẻ mặt lão tướng quân Vương phức tạp: "Cháu ghét ?"
Lạc Di thản nhiên: "Cháu tôn trọng mỗi một lính từng liều mạng đổ m.á.u vì quốc gia."
Lão tướng quân cũng là một lính mà, chuyện cống hiến vì nước là sự thật.
Người gì ảnh hưởng tới cô thì tại ghét chứ?
Cô thể yêu ai yêu cả đường lối về, nhưng cũng thể ghét ai ghét cả tông chi họ hàng.
Lão tướng quân Vương d.a.o động, con bé .
Lạc Di bổ sung thêm: "Đương nhiên chỉ giới hạn ở cá nhân."
Cho nên đừng nhắc tới chuyện của Vương Ngữ Thần với cô.
Mọi : ...
Lão tướng quân Vương: ...
Lạc Di vươn bàn tay bẩn mặt ông : "Không cho uống một chén ? Cháu khát ạ."
Lão tướng quân Vương im lặng một lát : "Lấy cho con bé một chậu nước rửa tay."
Con bé đúng là sợ là gì, phong thái giỏi giang, sức hút.
Hơn nữa còn thông minh một cách đáng sợ, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi cho thấy tài năng, chỉ thông minh và cả sự tinh tế.
Hơn nữa còn một cách dễ như ăn bánh, ung dung bình tĩnh, vô cùng tự nhiên.
Lạc Di rửa sạch hai tay, cuối cùng cũng uống xanh, còn một đĩa bánh đậu xanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-495-496.html.]
Cô uống một ngụm: "Không tồi, xuân Long Tĩnh, hậu vị ngọt."
Ông cụ Vương vẫn luôn quan sát cô, càng ngắm càng thấy thú vị: "Cháu còn nhỏ tuổi mà cũng hiểu về ?"
Lạc Di cầm một miếng bánh đậu xanh lên, cái khá ngon, vị ngọt dịu, vô cùng miệng.
"Nghe ngài kìa, ngài lớn tuổi nhưng vẫn chơi vi tính đấy , từ tới nay tuổi tác là vấn đề."
.
Chương 496:
Ông cụ Vương im lặng, thể thừa nhận mặc dù tuổi tác cô còn nhỏ nhưng sáng suốt hơn nhiều trưởng thành.
"Cháu tính toán gì cho tương lai ?"
Lạc Di im lặng một hồi mới thốt mấy từ: "Dùng khoa học kỹ thuật để thúc đẩy quốc gia."
Chỉ một câu đơn giản để lộ dã tâm to lớn của cô, còn tầm và sứ mệnh sâu sắc.
Sau thứ mà những quốc gia lớn cạnh tranh với chính là khoa học kỹ thuật, lạc hậu thì cố gắng ngay từ bây giờ.
Ông cụ Vương gặp đủ loại , nhưng từng gặp ai kiên định sáng suốt như thế, ngay từ đầu cô gì.
Hơn nữa, đáng quý hơn là cô năng lực để điều đó.
Ông khỏi than thở: "Tương lai là của các cháu, thế giới cũng là của các cháu, bọn già ."
Trong lòng Lạc Di dâng lên một chút hưng phấn: "Không ở thế hệ của ngài tắm m.á.u chiến đấu hăng hái là vì thấy cảnh quốc thái dân an, đời phấn đấu tiến lên, bắt kịp và vượt qua những cường quốc thế giới ? Giấc mộng của nhiều thế hệ, sẽ ngày thực hiện ."
Hốc mắt lão tướng quân Vương khỏi đỏ lên, trong lòng xúc động, vội vàng rũ mi mắt xuống.
Có những xưa nay từng quen nhưng cùng mộng tưởng, cùng mục tiêu, cùng cảm xúc.
Không liên quan đến tuổi tác, liên quan đến phận, liên quan đến địa vị.
"Ông nội, cháu về ." Một giọng trong trẻo vang lên.
Một cô gái xinh chạy nhanh , thấy Lạc Di, cả cứng đờ.
"Lạc Di, cô ở nhà ? Ai cho cô tới?"
Là Vương Ngữ Thần, cô mặc bộ quần áo đầy nếp nhăn, tóc tai vô cùng bẩn, giống như mấy ngày tắm gội, cả trông bẩn.
Tầm mắt Lạc Di lướt qua cô về phía bà cụ Vương phía cô , đôi mắt híp .
"Lúc cháu gì về nhà họ Vương, còn bây giờ thì một chút ."
Cô lạnh lùng trào phúng khiến vẻ mặt của lão tướng quân Vương mất kiểm soát.
Bà cụ Vương ngơ ngác con Ngô Tiểu Thanh, đầu óc trống rỗng, bọn họ ở đây?
Bà cụ về phía lão tướng quân Vương theo bản năng, trong lòng vô cùng hoảng loạn.
Vương Ngữ Thần cho rằng Lạc Di hoảng sợ: "Cô sợ ? Ha ha, muộn ."
Cô nhào về phía lão tướng quân Vương, ôm đùi ông , lóc kể lể nước mắt lưng tròng: "Ông nội ơi, là cô hãm hại cháu, cháu gì cả, ông phân xử cho cháu đấy."
"Mấy ngày nay cháu sống khổ lắm, cơm đủ no, ngủ ngon giấc, bữa nào bọn họ cũng cho cháu ăn củ cải khô và cơm nguội! Ông nội, cháu khổ quá khổ quá ."
Cô từng chịu ấm ức như thế bao giờ nên cảm thấy cả như phát điên, trong lòng càng tức giận hơn.
"Xì." Lạc Di cô tự biên tự diễn, nhịn phì : " nghi là chỗ cô học là trường sân khấu đúng , còn là loại cửa do đạt tiêu chuẩn nữa."
Người mà Vương Ngữ Thần hận nhất chính là Lạc Di, chỉ ước gì thể xé cô thành mảnh nhỏ, nhưng vì đang ở mặt nhà nên cô đành nhịn xuống.
Cô lóc mách lẻo: "Ông nội, ông kìa, mặt ông mà cô còn dám kiêu căng như thế, để nhà họ Vương chúng mắt, xem ông gì mà."
Lão tướng quân Vương nhíu mày, con cháu nhà ưu tú là thế mà con cháu nhà ... Mất mặt thế .
Sao giữa với chênh lệch lớn như thế?
Vương Ngữ Thần lóc ầm ĩ còn những khác chỉ im , ai cũng hé răng, trở thành buổi biểu diễn của một cô .
Bà cụ Vương quát khẽ một tiếng: "Ngữ Thần, bà đó chỉ là hiểu lầm thôi, giải thích là xong ."
.