Giang Lâm lập tức cảm thấy cô gì đó , lúc buông môi cô sốt sắng : “Sao ? Em cảm thấy chỗ nào khỏe ?”
Cơ thể Bạch Du vẫn dám cử động như cũ, cô cúi đầu xuống bụng và : “Vừa đứa bé mới đá em một cái.”
Giang Lâm thì cũng choáng váng, từ từ đưa tay xuống đặt lên cái phụng nhôo của cô, đôi vợ chồng nín thở, sợ cử động thì sẽ dọa sợ đứa bé.
Không là thần giao cách cảm , ngay khi Giang Lâm đặt tay lên thì đứa bé trong bụng đạp nhẹ một cái nữa.
Xúc cảm nho nhỏ cũng đủ khiến đàn ông mặt đổi khi núi Thái Sơn sụp đổ ở phía ngây ngẩn.
Bạch Du về phía : “Anh cũng cảm nhận đúng , bé con đạp thật đó.”
Giọng Giang Lâm chứa sự nghẹn ngào dễ nhận thấy, khựng : “ , cảm nhận bé con khỏe mạnh.”
Bởi vì đứa bé quấy rầy nên bọn cô tiếp tục chủ đề nữa, chẳng qua là chút cảm xúc vui trong lòng của Bạch Du “đứa bé” đá bay.
Mùi gạo ngạt ngào quyện mùi thơm của lạp xưởng tràn ngập trong phòng bếp.
Hạt gạo mềm dẻo rõ ràng trộn lẫn với cơm cháy, lạp xưởng vị mặn ngọt, mùi thơm bay khắp nơi, trông đơn giản nhưng ngon thể tả nổi.
Buổi tối đó cả nhà ăn uống say sưa ngon lành.
Trái là bầu khí bên nhà họ Lâm lắm.
Sau khi xảy chuyện với chị dâu hai Lâm, Lâm Hướng Tuyết tiện mời đám Bạch Du tới ăn chung, sợ rằng trong lúc ăn cơm chị dâu hai của cô lỡ năng xằng bậy, vả cô cũng tâm trạng để chào hỏi những khác.
Cơm nước xong xuôi, Lâm Hướng Tuyết từ chối nhà, một bộ về.
Nhìn bóng lưng chán chường của Lâm Hướng Tuyết, cả Lâm cảm thấy đành lòng: “Mẹ , chúng ép em gái quá ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-514.html.]
Mẹ Lâm: “Không là con tính cách của Hướng Tuyết, nếu như chúng ép nó thì chắc chắn là nó sẽ tiếp tục lắc lư trái . Hơn nữa những việc của gọi là tay thì chiếm lợi thế, nếu tiếp tục để nó ở đây, ngộ nhỡ chúng nó gạo nấu thành cơm, tới lúc đó tách chúng nó thì trễ .”
Bà thừa nhận là Cát Đại Xuyên tệ, vả còn bằng lòng ở rể nhà họ Lâm, nhưng chuyện của gia đình của cứ ở rể là thể giải quyết .
Cho dù là cha ruột cha nuôi thì cũng sẽ để ở rể, cho dù ở rể thì bọn họ cũng sẽ tha cho cái “Cây rụng tiền” là . Bà chỉ một đứa con gái, bà nỡ để con gái theo đàn ông chịu khổ chịu cực trong tương lai.
Cho dù bây giờ khiến con gái đau lòng và buồn bã, thì bà vẫn nhất quyết kẻ xa.
Song điều bà , Lâm Hướng Tuyết về chỗ Bạch Du mà là thẳng tới chỗ của Cát Đại Xuyên.
Trời còn sáng mà Cát Đại Xuyên định luyện tập, lúc vốn nên nghỉ ngơi nhưng mỗi khi giường, sẽ lật tới lật lui như một con cá trong chảo dầu, cảm thấy buồn ngủ chút nào.
lúc , ngoài cửa bỗng truyền tới một loạt tiếng gõ cửa, nhanh chóng mặc quần áo mở cửa, khi mở cửa thì thấy Lâm Hướng Tuyết chảy nước mắt đầy mặt ở cửa .
Anh giật nảy : “Em ? Đã xảy chuyện gì?”
Lâm Hướng Tuyết: “Mẹ em bảo em trở về thủ đô với , nếu em trở về thì bà sẽ thừa nhận đứa con gái là em nữa.”
Cát Đại Xuyên im lặng.
Mặc dù Cát Đại Xuyên dự cảm từ , đoán nhà họ Lâm đồng ý chuyện và Lâm Hướng Tuyết ở bên , nhưng ngờ nhà họ Lâm kiên quyết như , mở miệng là thế thua.
Hai ở cửa lời nào.
Bỗng nhiên Lâm Hướng Tuyết đưa tay lên lau mạnh nước mắt mặt , cô bước tới đóng cửa , đó ngẩng đầu lên đối diện với Cát Đại Xuyên và : “Anh với em !”
Cát Đại Xuyên lấy tinh thần khi sững sờ, mở to mắt cô : “Em…”
Lâm Hướng Tuyết: “Em gì mà em, Cát Đại Xuyên nếu là đàn ông thì với em ngay bây giờ !”
Cô đồng nghiệp kể về một câu chuyện khi ở đơn vị, đồng nghiệp một , khi xuống nông thôn nhà gái cặp với một nam thanh niên ở đó, nhà kiên quyết phản đối chuyện hai ở bên , cho dù nhà gái lấy cái c.h.ế.t để đe dọa cũng tác dụng, cuối cùng nhà gái cắn răng gạo nấu thành cơm với nam thanh niên. Mặc dù nhà của nhà gái tiếc rèn sắt thành thép nhưng cuối cùng chỉ đành đồng ý để bọn họ kết hôn.