Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 517

Cập nhật lúc: 2025-03-19 23:13:05
Lượt xem: 62

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

liến thoắng về những thành tựu to lớn của Tiêu Thanh Bình, ít nhất cô cho là như .

Lạc Di say sưa, bản Tiêu Thanh Bình sẽ những điều .

Hai trò chuyện khá ăn ý, đều là khen Tiêu Thanh Bình.

Tiêu Thanh Bình đến hổ, mặt đỏ bừng.

Lạc Di cảm thấy Ada đáng yêu, sự ngưỡng mộ của cô dành cho học tập nhiều hơn, giống như cảm giác của hâm mộ dành cho thần tượng của .

“Em và trai của em trông giống .” Ada líu ríu ngừng, Lạc Di kinh ngạc Tiêu Thanh Bình một chút, bọn họ giống ?

“Giống?” Tiêu Thanh Bình thể nhịn nữa: “Giống chỗ nào?”

"Đều da vàng, đều tóc đen, mắt đen giống , còn nữa."

Lạc Di: “...”Cho nên nào da vàng và xinh đều là chị em ?

Tiêu Thanh Bình: “...”

Một nhóm bước hội trường tiệc tùng, nơi trang trí vô cùng lộng lẫy, khắp nơi đều là bóng bay và hoa tươi, vô cùng náo nhiệt.

Khách mời đều là nam nữ thanh niên, nhiệt tình như lửa, chơi vui vẻ.

Hầu hết là bạn học, bộ đều Tiêu Thanh Bình, trông thấy xuất hiện, cực kỳ kinh ngạc.

Lạc Di thấy thế, khỏi hỏi: “Anh Thanh Bình, thường xuyên tham gia hoạt động xã giao ?”

Tiêu Thanh Bình bình tĩnh đáp : “Không thời gian để lãng phí .”

Anh liều mạng học tập, chỉ đợi học xong về nước, theo con đường nghiên cứu khoa học, quan hệ xã hội quan trọng.

Lạc Di khẽ lắc đầu: “Anh như thế sẽ coi là quái nhân đấy.”

"Quái nhân khoa học ?" Tiêu Thanh Bình nhíu mày: "Em cảm thấy kỳ quái ?"

“Không.” Lạc Di ở bên lâu, tính cách chút xa cách, nhưng chơi với cô, ở chung với gia đình cô cũng vấn đề gì.

Chỉ thể , chỉ cảm xúc và chỉ thông minh của đều vấn đề, điều đó phụ thuộc việc ý định .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-517.html.]

Bạn thể mong đợi một nhà khoa học chu đáo .

Tiêu Thanh Bình nhếch môi, tâm tình vui vẻ : “Chỉ cần em nghĩ như , khác nghĩ gì liên quan đến ?”

Đáy lòng Lạc Di dâng lên một tia kỳ lạ, cô còn kịp nghĩ rõ ràng, Ada bưng sâm panh chạy tới: “Chúng cùng uống một ly .”

Lạc Di mỉm đưa tay nhận, Tiêu Thanh Bình ngăn cản: “Cô vẫn trưởng thành, thể uống rượu.”

Ada sửng sốt một lát: “Vậy uống với tớ một ly .”

dị ứng với rượu.” Tiêu Thanh Bình vẫn từ chối.

Ada cầm ly rượu chút đáng thương, Lạc Di mỉm hòa giải: “Ada, em và trai cùng hát tặng chị một bài nhé.”

Hai mắt Ada sáng lên, hớn hở mặt, dùng sức gật đầu: "Được, , bên một cây đàn dương cầm, đừng chỉ hát mỗi bài sinh nhật đơn giản đấy nhé."

Vẻ mặt Lạc Di cứng đờ, đổ mồ hôi, vốn dĩ cô hát chúc mừng sinh nhật để đối phó.

"Lớn chuyện , Thanh Bình, mau nghĩ cách ."

Tiêu Thanh Bình còn thể ? Nhóc con nhà chỉ thể chiều theo.

"Yesterday once more, đàn ?"

Ca khúc đình đám hát, vô cùng nổi tiếng.

“Biết ạ.” Trên danh nghĩa, Lạc Di từng học dương cầm với sư mẫu một thời gian.

Lạc Di cây đàn dương cầm sắc vàng mặt, khẽ nhắm mắt , hít một thật sâu.

Tiêu Thanh Bình cho rằng cô đang lo lắng, nhẹ giọng trấn an cô: "Không . Họ quan tâm , quan trọng là tham dự thôi."

Lạc Di khỏi trừng mắt, cô mất mặt?

Hoặc là , hoặc nhất.

Mười ngón tay đặt lên phím đàn, khúc dạo đầu du dương vang lên, tiếng ồn ào bỗng im bặt, tất cả vây xung quanh.

Những nốt nhạc mượt mà khiến ánh mắt tỏa sáng, thanh âm trong trẻo của Lạc Di cất lên: “When I was young, I’d listen to the radio, waitin’ for my favourite songs…”

.

Loading...