Cô giống như một tia nắng ấm, tỏa sáng lấp lánh trong đám đông.
Cô khác với Tiêu Thanh Bình. Anh chỉ thích yên lặng một bên, tỏ thiện với ai.
Có thích Lạc Di nhưng cũng ghét cô vì cô cướp hết ánh hào quang.
Dù Lạc Di là tiền mà ai gặp cũng thích, đối xử là chuyện quá mức bình thường.
Một nữ sinh tên là Hải Luân chợt lên tiếng: “Anny, cái váy của là của nhãn hiệu nào ? Rất am hiểu các mốt thời trang, càng hiểu rõ hơn về các mẫu mã mới nhất của các thương hiệu lớn từng thấy nó nhỉ?”
Cô tà tiểu thư nhà giàu, cả đều là quần áo đắt tiền, riêng chiếc váy đặt may riêng cô giá lên đến hơn mười nghìn đồng.
Thêm cả giày dép và đồ trang sức nữa, mấy trăm nghìn đồng.
Xung quanh yên lặng đồng loạt về phía Lạc Di.
Lạc Di trang điểm, cũng đeo trang sức, mặc một chiếc váy mộc mạc nhưng trong một đám nền nã, kiêu ngạo tự ti, thấy một chút gì tỏ câu nệ, giống như một sinh trong đó .
Điều cũng là một trong những nguyên nhân bài xích cô.
Với cô xinh , xinh đến mức ai cũng thấy yêu thích. Mãi đến lúc mới phản ứng , rốt cuộc thì cô gái gia cảnh như thế nào chứ, giống như bọn họ ?
Đoàn kết bài ngoại, mỗi vòng quan hệ đều như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-519.html.]
Tất nhiên chỉ cần bạn đủ mạnh thì vòng tròn nào cũng chào đón bạn gia nhập. “Cô…” Tiêu Thanh Bình tức giận, chỉ phụ nữ nông cạn mới chạy theo thương hiệu.
Lạc Di nhẹ nhàng đè cánh tay của , mỉm : “Là hiệu Ái Tâm.”
Mọi hiểu: “Gì cơ?”
Nụ của Lạc Di dịu dàng sáng lạn như tia sáng: “Là váy do của tự tay may, mỗi đường kim mũi chỉ đều là tình yêu dành cho . Mỗi mặc quần áo hiệu Ái Tâm, đều cảm thấy tình yêu bao quanh, đó là loại hạnh phúc mua bằng tiền.” Mẹ kiếp, ghen ghét.
Ở đây ai cũng điều kiện gia đình nhưng cha vô cùng bận rộn, cùng ăn bữa cơm cũng khó gì đến chuyện nấu cơm cho họ may quần áo.
Cha Hải Luân kinh doanh lớn, xã giao hàng ngày, bay khắp thế giới, một năm chỉ gặp cô mấy .
“Mẹ của là nữ doanh nhân độc lập, tiền bà kiếm tính bằng giây, tiền bà kiếm đều chi tiêu cho . Có tiền thì hầu kẻ hạ vây quanh , mua gì cũng …”
Tiền tiêu vặt của cô nhiều, giống như lúc đang cầm trong hơn một nghìn đô la Mỹ, nếu trúng món đồ hiệu nào thì thể tiện tay mua luôn.
Lạc Di xẻ một miếng bánh ngọt, hờ hững gật đầu: “Ừ, nhà cô chỉ tiền thôi, hâm mộ luôn.”
Đó mà là hâm mộ ư? Sao vẻ đúng lắm?
Điều Hải Luân ghét ở cô là dựa khuôn mặt xinh thu hút ánh mắt khác giới, bao gồm cả cô thích.
“Nhà của cô tiền ? Trong nhà sở hữu bao nhiêu công ty? Có bao nhiêu giúp việc trong nhà chứ? Công ty bao nhiêu nhân viên?” “Nhà chỉ một cửa hàng.” Lạc Di bình tĩnh, tỏ ung dung: “Nhà nhiều tiền như nhà cô. thích nhất là quần áo may cho , đồ ăn bà tự tay cho . Mỗi thấy khói bay nghi ngút, ngửi thấy mùi chính là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của .” Nghĩ đến cha , trong lòng cô cảm thấy ấm áp.
Lúc cô rời khỏi nhà, cha cứ ôm mãi buông, vô cùng nỡ. “Tất nhiên, chúng giống . Cô thích hầu hạ, còn thích nhà bầu bạn.”
.