Vương Trung Nghị trừng mắt, kéo cả hai đến phòng của ông cụ Tiêu, yêu cầu ông cụ Tiêu giáo dục hai đứa trẻ trời cao đất dày .
Ông cụ Tiêu ngủ một giấc, tinh thần hơn nhiều.
Nghe lời tố cáo của Vương Trung Nghị, ông nhịn về phía hai đứa trẻ mỉm : “Chơi bài vui ?"
Tiêu Thanh Bình chỉ mỉm , yên lặng ghế sofa gọt táo.
Lạc Di ngọt ngào: “Tạm ạ, cháu cảm thấy tư duy mở rộng hơn, suy nghĩ nhanh hơn, cảm thấy tinh thần sảng khoái, linh cảm ngừng nảy ."
Khóe môi Vương Trung Nghị co rút, láo mà cũng giỏi đến . "Giáo sư Tiêu, ông xem, chúng luôn lấy lý do lý trấu, dạy mãi sửa, chúng bao giờ cảm thấy sai, nhất là ông quản lý chúng ."
Ông cụ Tiêu để ý đến ông , mà tiếp tục hỏi: “Có thu hoạch là , chơi tiếp ?"
"Không, cháu thời gian." Lạc Di đồng hồ, thời gian gần hết .
Thấy , ông cụ Tiêu vẫy tay: “Vậy , cháu về phòng đồ ."
"Dạ." Lạc Di chạy mất hút.
Vương Trung Nghị trợn mắt há mồm: “Giáo sư Tiêu, chỉ thôi ư?"
Còn thế nào nữa? Ông cụ Tiêu tươi giải thích: “Đội trưởng Vương, ông hiểu Lạc Di. Con bé là đứa trẻ lý trí nhất, sáng tạo nhất, tự kiểm soát nhất mà từng gặp. Từ nhỏ, con bé gì, cũng sẵn lòng nỗ lực gấp trăm để đạt , bao giờ ảnh hưởng bởi bên ngoài, ngày qua ngày khác, năm qua năm khác."
Với tài năng và sự chăm chỉ, thành công mới lạ..
Vương Trung Nghị đó sửng sốt một lúc: “Đây là cờ bạc..."
Ông cụ Tiêu bao giờ thấy Lạc Di chơi bời lêu lổng đến mức mất tập trung. Cô thông minh, chỉ cần vài ngày là nắm vững tất cả các quy tắc của trò chơi, cũng nhanh chóng cảm thấy chán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-525.html.]
"Chỉ là chơi vui thôi, ông thể họ bằng con mắt của bình thường. Thế giới của những thiên tài khác với bình thường, cách suy nghĩ thậm chí còn khác biệt hơn nhiều."
Vương Trung Nghị nhíu mày, cảm thấy thái độ của ông cụ Tiêu đúng, quá nuông chiều con cái. ông dám thẳng: “ đảm bảo an cho mỗi thành viên trong đội."
"Đừng lo, chuyện gì ." Ông cụ Tiêu Lạc Di lớn lên, tin tưởng cô: “Khi còn nhỏ, Lạc Di từng thoát khỏi tay của bọn buôn , còn bắt giữ chúng... À, lúc đó nó mới chỉ mấy tuổi nhỉ?"
Ừm, thực là cho bọn họ nổ tung, nhưng thì quá tàn nhẫn.
Tiêu Thanh Bình bổ một quả táo thành từng miếng, xięn bằng cái nĩa đưa lên mặt ông nội: “11 tuổi ạ."
Vương Trung Nghị thể tin nổi: “Thật sự? Làm cô ?"
Ông cụ Tiêu chỉ đầu : “Nhờ một bộ óc thông minh."
Ai thể ngờ, một đứa trẻ sử dụng kiến thức hóa học để vũ trang cho , cho bọn buôn nổ tung?
Khi trở về phòng, Lạc Di thấy Vương Ỷ tỉnh dậy, đang trang điểm.
Vương Ỷ mặc một chiếc sườn xám ôm sát, tóc buộc lên, lộ cần cổ trắng nõn nà, dáng vóc thanh mảnh.
Lạc Di bà một lúc, sức gật đầu: “Cái đầm dài , mặc cũng nữa."
Vương Ỷ thể công nhận, miệng cô bé thật sự ngọt ngào. "Cháu đồ xong, dì sẽ trang điểm cho cháu."
Lạc Di lấy một chiếc váy màu đen. Trong hầu hết các dịp xã giao, màu đen là màu sắc ít khả năng gây nhất.
Váy ngắn ôm sát một bên vai, lộ bờ vai trắng nõn, mái tóc đen óng ả rơi xuống vai, vẻ đáng yêu của một cô gái trẻ, chút quyến rũ, thực sự là một vẻ thể cưỡng .
Vương Ỷ trang điểm nhẹ nhàng cho Lạc Di, chỉnh sửa lông mày một chút thoa son.
Bà đó, đăm đăm cô gái trưởng thành. Vừa vẻ thanh khiết của bông hồng trắng, vẻ rực rỡ của bông hồng đỏ, khí chất xuất sắc.
.