Hai trở khách sạn trong thời gian quy định, sắc trời trễ, họ đến chào hỏi ông cụ Tiêu .
Ông cụ Tiêu bàn sách, vẻ mặt bình tĩnh, một nhân viên công tác bạn bên ông.
Nghe tiếng gõ cửa, nhân viên công tác nhanh chóng mở cửa.
Ông cụ Tiêu bọn họ đầy ân cần: "Mấy đứa về , mệt ? Ăn ?"
"Chưa ạ, bọn cháu về ăn chung với ông." Lạc Di nhẹ nhàng chạy đến: "Hôm nay ông khỏe chứ ạ? Ông ăn cơm ngon miệng ?"
"Ăn ngon lắm." Thật ông cụ Tiêu khỏe , nhưng nhằm che giấu bảo vệ bọn họ nên ông mới vẫn ở khách sạn nghỉ ngơi.
Chỉ là ông cụ cũng lớn tuổi , thích đây đó bôn ba nhiều.
"Đính đông." Người đoàn đại biểu trở về .
Sắc mặt đoàn trưởng Vương trông cho lắm, giáo sư Dương kế bên ông khép nép nhận .
Nhận vì tụt phía ? Ánh mắt Lạc Di híp , ông rời khỏi đội ngũ?
Đoàn đại biểu quy định rõ ràng, rằng thể hành động một , suốt cả hành trình đều sát theo đoàn.
Trình An Phác lặng lẽ gần, nhỏ giọng : "Bỗng nhiên giáo sư Dương biến mất khiến chúng lo lắng tìm khắp nơi. Kết quả là tiêu chảy, vẫn luôn đợi trong WC, phương thức liên lạc, cũng của giáo sư Dương, là đoàn trưởng Vương nghiêm khắc quá mức."
Lạc Di liếc mắt: "Thế thì nhà theo cùng ông , Dương Hoan ? Lúc đó ở ? Sao báo một tiếng với đoàn trưởng Vương?"
Sau mỗi điểm tham quan đều điểm danh .
Trình An Phác bĩu môi, thấy chút chẳng đáng, cũng chướng mắt tên Dương Hoan .
"Hai hôm nay tâm trạng Dương Hoan , loạn khắp nơi nơi, kéo luôn cả ông của xuống, quan hệ giữa với thành viên trong đoàn , thấy ông biến mất cũng lập tức lên tiếng, chờ đến khi những khác phát hiện thấy thiếu mất một , mới ."
Anh phát hiện điểm nào đúng, nhưng Lạc Di qua thấy điểm sai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-538.html.]
Tiêu Thanh Bình khẽ cau mày, nhẹ giọng nhắc nhở: "Cách xa bọn họ chút."
Không chỉ , đoàn trưởng Vương cũng nhắc nhở như thế.
Lạc Di ngoan ngoãn gật đầu, lẫn lộn chút nào.
cô lẫn lộn , chuyện tới tìm cô.
Ngày , cô mới cọ tiết trở về từ trường đại học, tắm rửa một cái, sang bộ đồ khác xong thì chợt thấy Vương Khinh mặt đầy hốt hoảng tới lui trong phòng.
"Về , ăn cơm ?"
Vương Khinh cực kỳ căng thẳng, sắc mặt kém, bà kéo cánh tay Lạc Di : "Tiểu Di, giờ tim đập nhanh, sợ."
"Sợ cái gì? Có việc thì tìm của bà đấy, phía ông tổ chức." Lạc Di trở tay đè cô lên giường: "Rốt cuộc thì việc cũng giải quyết."
Cơ mà cần với cô ha ha, cô chỉ là một cô gái nhỏ yếu bất lực mà thôi.
Hốc mắt Vương Khinh ửng đỏ, cả cơ thể đều đang phát run: "… thấy một , mà sớm cho là chết."
Cô tìm thấy ai khác để , dù Lạc Di nhỏ tuổi, nhưng cô là tạo cảm giác an cực kỳ mạnh.
Lạc Di: “...” Cô cái gì cả, cảm ơn.
" thấy cha ruột của Vương Ngữ Thần!" Vương Khinh chủ động ném bom.
Phản ứng đầu tiên của Lạc Di là ngoài: "Đi tìm của bà."
Cô lười quản cái mớ hỗn độn .
Cơ thể Vương Khinh vẫn còn đang run rẩy, sắc mặt trắng xanh: "Anh ở trong phòng, chẳng , tìm thấy ."
Lạc Di kéo cửa phòng liếc mắt , hành lang còn ai, cô mím môi một cái, nhẹ nhàng đóng cửa .
.