“ tưởng cô sẽ đến.”
Gã gặp đích danh Lạc Di, chung quy vì cam lòng.
Lạc Di híp mắt gã , tay đặt ở phía đưa về phía , trong lòng bàn tay cầm hai quả trứng gà: “Ăn ?”
Giống như một cây kim đ.â.m bong bóng, xì một tiếng, tiêu tán hết khí bên trong, Lý Dương ngây , tâm trạng phức tạp nên lời: “Còn nhớ mang bữa sáng cho , quả là hiếm thấy.”
Lạc Di tùy ý lên bàn, bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh chậm rãi bóc trứng gà: “Ăn , đủ lấy cho ông.”
Cô hề sợ hãi một chút nào, cũng chột , vô tư hào phóng đút cho gã ăn một quả trứng gà.
Lý Dương bình tĩnh , chút thấu cô: “Không ném cái túi đưa cho cô chứ?”
“Không , trở về mệt mỏi nên tiện tay ném phòng.” Lạc Di bắt đầu bóc một quả trứng gà khác, vẻ mặt thoải mái: “Ông cần cái gì? lấy cho ông?”
Cô vô cùng bình tĩnh ôn hòa, giống như từng xảy chuyện gì, cho dù Lý Dương oán giận đến mấy cũng thể bộc lộ bên ngoài: “Cô vẫn xem?”
“Có cái gì ?” Tối hôm qua Lạc Di ghi khẩu cung đến mười một giờ, trở về tắm rửa liền ngủ: “Ông chờ một chút, lấy.”
Lý Dương gọi cô : “Không cần , đưa cho cô là của cô, đáp ứng một chuyện.”
“Ông .” Lạc Di , rốt cục sắc mặt cũng nghiêm túc vài phần.
Lý Dương cô thật lâu: “Đem tro cốt của về quê nhà, mai táng núi Ngũ Thanh, thích ngắm phong cảnh từ cao xuống.”
Lạc Di sửng sốt một chút, lập tức khẽ mỉm : “Ông sẽ chết, chỉ cần thành thật khai báo, phối hợp với bên chúng hành động, tranh thủ khoan hồng, biểu hiện nhiều lắm là giam mười mấy năm, nếu như giam ở kinh thành, sẽ thường xuyên đưa cơm tù cho ông, ông thích ăn đồ ngọt và nếp.”
Trong lòng Lý Dương rối bời, chính cô là lừa dối gã , cho gã ăn cơm trong tù cũng chính là cô, rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-566.html.]
“Làm cô ?”
Lạc Di ngước cằm, hồi tưởng một chút: “Trưa hôm qua ông ăn năm cái bánh đường trắng, buổi tối ăn nhiều nhất là xôi nếp gà và bánh bao cát.”
“Cô...” hốc mắt Lý Dương bắt đầu nóng lên, trải qua bao nhiêu sóng gió trong cuộc đời, đầu tiên chú ý gã thích ăn gì, là cô.
Đứa nhỏ , đủ xa , nhưng......
Gã mềm lòng: “Cô học xong đại học gì?”
Lạc Di qua loa, sắc mặt tương đối nghiêm túc: “Nếu gì bất ngờ xảy thì sẽ nhà khoa học.”
“Nhà khoa học?” Lý Dương trợn mắt há hốc mồm, hoài nghi lỗ tai xảy vấn đề.
Lạc Di sức gật đầu: “ , thích chuyên tâm nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, cần giao tiếp với khác, vô cùng đơn giản, thành quả là thể nhận lời khen ngợi của cấp , sẽ cấp che chở, như thế , thể thỏa mãn nội tâm trống rỗng của .”
Lý Dương trầm mặc thật lâu, mới tiêu hóa xong, đây là một kiểu trốn tránh thế giới khác ?
Cô đang sợ.
“Cô đặc biệt cái gì ?”
“Không , nếu nhất định ...” Lạc Di mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn hiếm khi mỉm : “Là an ninh trật tự , từ nhỏ đến lớn trải qua quá nhiều gian khổ, chỉ yên lặng chuyện thích.”
Lý Dương nhịn giễu cợt : “Gian khổ như thế nào mới khiến cô bôi thuốc mê vòng tay?”
Tuy thể hiểu cách của cô, nhưng quá độc ác, đây cũng bình thường thể .
“Lúc 11 tuổi, bọn buôn dùng thuốc mê chuốc mê ..." Lạc Di nhẹ nhàng thở dài một , mặt mày tối sầm, còn sáng sủa như nữa: “Từ đó trở , ghét thuốc mê đến tận xương tuỷ, khuôn mặt của , từ nhỏ là mỹ nhân , thực sự quá nguy hiểm.”
.