Đoàn trưởng Vương cô thức tỉnh, ? Vương Ngữ Thần Lạc Di.
Lạc Di cực kỳ thông minh và đầu óc siêu việt, gì thể khó cô .
“Cứ coi như chú từng !”
Vẫn là Lạc Di sự việc một các chính xác, thông suốt.
Ông đầu về phía một khác, lắp bắp kinh hãi: “Tiêu Thanh Bình, còn ?”
Bây giờ mới thấy ? Tiêu Thanh Bình trợn mắt trắng: “Cháu cùng với bạn gái.”
“Bạn gái? Ai ?” Đoàn trưởng Vương theo ánh mắt của , sửng sốt một chút: “Lạc Di? Không chứ? Các cháu vẫn còn là học sinh.”
Tiêu Thanh Bình ghét bỏ nhíu mày: “Chúng cháu đều trưởng thành , đoàn trưởng Vương, đầu tiên chú động lòng là mấy tuổi?”
Đoàn trưởng Vương im lặng, sẽ cho bọn họ , là 13 tuổi.
Ông cụ Tiêu cũng vui, kéo tay cháu trai ngừng khen ngợi, lắm, hổ là cháu trai của ông, về tiếp tục cố gắng.
Còn cho , yêu đương cho đàng hoàng, lòng đổi , ở bên ngoài loạn, nếu sẽ nhận đứa cháu trai .
“Ông nội, rốt cuộc ai mới là ?” Tiêu Thanh Bình nhịn hỏi, điều cũng quá bất công.
Ông cụ Tiêu chút do dự tỏ ý: “Tiểu Di là !”
Chính là kiên định như !
Tiêu Thanh Bình ôm trán thở dài: “Em cướp ông nội , bồi thường thế nào đây?”
Hai ông cháu đùa giỡn cho Lạc Di buồn chịu : “Anh cái gì?”
Tiêu Thanh Bình kéo tay cô lắc lắc, ý rạng rỡ: “Lấy chính em bồi thường cho là .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-574.html.]
Lạc Di: “...”... Mình , ngờ rằng Tiêu Thanh Bình là cao thủ trêu chọc như .
Cùng ăn bữa cơm trưa, rốt cuộc Tiêu Thanh Bình rời , nỡ ôm ông nội: “Ông giữ gìn sức khỏe cho đợi cháu trở về.”
Ông nội Tiêu sờ mặt đứa nhỏ, trong lòng muôn vàn nỡ, nhưng biểu hiện ở mặt.
“Phải chăm chỉ học hành, cần lo lắng cho ông, chú Lạc và thím Lạc của con đều là bụng, Tiểu Nhiên hoạt bát đáng yêu, Tiểu Di chu đáo hiểu chuyện, bọn họ ở bên cạnh ông, ông cũng cô đơn.”
Hốc mắt Tiêu Thanh Bình phiếm hồng, mơ hồ chút nước mắt.
Lạc Di đẩy một cái: “Được , mau , em còn cùng ông nội dạo phố chơi.”
Cô hề cảm giác bạn gái , Tiêu Thanh Bình dở dở sờ sờ đầu cô, ôm chặt cô, lúc mới lưu luyến lên xe rời .
Trên mặt ông cụ Tiêu tươi , khi cúi đầu nước mắt lăn xuống.
Tuổi của ông cụ lớn , gặp một ít một , còn chờ bao lâu mới thể gặp ?
Lạc Di híp mắt gần: “Ông nội, cháu chút tiền lẻ, ông cái gì, cháu mua cho ông.”
Ông cụ Tiêu len lén lau nước mắt, gượng : “Mua quà cho cha cháu , thể kém hơn khác, nếu sẽ ghen.
“Ha ha ha.” Lạc Di nhớ cha .
Mọi nhận thông báo về nước, đều nhanh chóng phố mua quà tặng, hiếm khi nước ngoài một chuyến, luôn mang chút quà cho nhà và bạn bè.
Lạc Di sớm liệt kê danh sách, cứ dựa theo danh sách mua là , mua quần áo cho cha , giày, quần áo thể thao và sách vở cho Tiểu Nhiên, chocolate, sâm Tây Dương, các loại đồ ăn vặt.
Cô thấy quầy mỹ phẩm, suy nghĩ một lúc qua: “ xem mỹ phẩm dưỡng da, loại nào thích hợp với làn da lớn tuổi ? Xin giới thiệu giúp một chút.”
Muốn mua cho một bộ.
Cô gái quầy tóc vàng mắt xanh liếc nhẹ cô một cái, đặc biệt cao ngạo : “Sản phẩm của chúng chỉ thích hợp với Âu Mỹ, thích hợp với da vàng, da vàng bôi thế nào cũng thôi.”
Lần đầu tiên Lạc Di cảm nhận rõ ràng sự khinh thường