Người phụ nữ mặc kimono cảm thấy một cơn đau nhói xuyên qua , thầm kêu lên xong .
Bà tính kế! Giết con phù thủy đầy mưu mô !
quá muộn, dòng điện cực lớn tim bà tê liệt, ngất ngay lập tức, còn chút cơ hội nào cho bà nữa.
Lạc Di lạnh lùng phụ nữ ngã xuống đất, trong tay nắm chặt dùi cui điện: “Sẽ lừa ? Ngây thơ."
Cô ghét nhất là đe dọa.
Khoảnh khắc , hào quang cô cao tới 2,8 mét, mạnh mẽ đến mức cho kinh sợ.
Các vệ sĩ chạy tới, trói chặt phụ nữ mặc kimono.
Awen sợ đến toát mồ hôi lạnh: "Cô Lê, cô chứ? Có thương ?"
Lúc Lạc Di mới chậm rãi chìa tay trái , vẻ mặt sợ hãi : "Rách mất một mảng, đau quá, huhu."
Bây giờ giả vờ yếu đuối, ích gì .
Awen:....
Có tiếng bước chân vội vã, cảnh sát và lãnh đạo nhà trường đều đến, chiếu theo định luật, họ luôn đến phút cuối.
Lạc Di đúng lúc nghiêng ngả cơ thể, hạ giọng : " sắp ngất , đỡ . gì cả, bọn họ cũng gì cả, ok? Hãy lập tức báo cho thủ trưởng Nhiếp, bắt phụ nữ .”
Khi cảnh sát ập , họ thấy cô gái mỏng manh yếu đuối như bông hoa loa kèn trong gió, đôi mắt nhắm chặt, sợ đến ngất .
Khỏi đáng thương đến mức nào.
Awen đỡ lấy Lạc Di, vẻ mặt cực kỳ phức tạp, mỏng manh yếu đuối? Lạc Di ?
Trong bệnh viện, Lạc Di giường bệnh, cánh tay thương bó bột một lớp một lớp, thê thảm.
Sắc mặt đoàn trưởng Vương vô cùng tệ, hiển nhiên là ông dọa: "A Văn, A Vũ, mấy bảo vệ Lạc Di kiểu gì đấy? Thế mà để con bé thương ngay mắt ! Còn suýt chút nữa mất mạng!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-597.html.]
Hai A Văn rũ đầu xuống, yên lặng trách mắng, dám lên tiếng.
Bọn họ phòng ngừa mụ điên cho thật , ai mà ngờ bà giả trang thành nhân viên giao hàng ? Còn mặc kimono!
Lạc Di thoáng nhíu mày: "Không xảy chuyện gì nghiêm trọng mà…"
"Xảy chuyện gì nghiêm trọng thì xong luôn ." Đoàn trưởng Vương thật hận c.h.ế.t phụ nữ , tìm hung thủ màn tính sổ mà chạy đến tìm Lạc Di, Lạc Di dễ bắt nạt .
Lạc Di đồng hồ đeo tay: "Đã tra bối cảnh của phụ nữ đó ạ?"
Từ lúc nhận tranh chân dung là đoàn trưởng Vương tra ngay : "Bà tên Nguyễn Phương, quê ở An Nam, là một mama-san* trướng Lý Dương, chịu trách nhiệm quản lý sản nghiệp k.h.i.ê.u d.â.m của gã, là một nhân vật tàn nhẫn."
(*Từ mượn Nhật Bản, nghĩa là tú bà.)
Tức là tú bà ? Cũng hạng gì .
Lạc Di nhíu mày: "Không vợ Lý Dương ?"
"Lý Dương cưới vợ, phụ nữ bên cạnh gã ngừng đổi, hẳn sắc của Nguyễn Phương lọt nổi mắt xanh của gã." Đoàn trưởng Vương hừ lạnh một tiếng: "Con đàn bà đúng là bệnh hoạn."
"Sắp bắt ?" Lạc Di quan tâm chuyện hơn.
"Nhà ngoại giao Chương đang can thiệp, cái đấy thuộc quyền quản lý của chú."
Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, là các cảnh sát tới lấy lời khai.
Đoàn trưởng Vương chặn ngoài cửa, lấy lý do vẫn còn đang hôn mê, cảnh sát cũng còn cách nào khác, chỉ thể tiếp tục chờ.
Chờ đến khi bọn họ ghi chép xong tất cả lời khai, bên Lạc Di cũng nắm giữ tất cả tài liệu.
Sau khi chích điện Nguyễn Phương vẫn mãi lâm hôn mê, là tính mạng đang gặp nguy hiểm.
Mà mặt tại hiện trường lúc đó đều đồng thanh chỉ trích Nguyễn Phương hung tàn, còn hăng hái khen Lạc Di một hồi.
Khen cô hăng hái việc nghĩa, là một cô gái lương thiện vô cùng chính nghĩa, trong tình huống nguy hiểm như thế mà vẫn dũng cảm , thể xem là tấm gương sáng ngời.
.