Lạc Di nhướng mày, buổi tối ăn nhiều quá nên cô no : "Có chuyện gì thì thẳng ạ."
Nhiếp Khôn Minh vẫn còn hai quầng thâm mắt như cũ, dáng vẻ thiếu ngủ trầm trọng: "Tiếp theo cháu nghiên cứu cái gì?"
Khóe miệng Lạc Di giật giật, lắm, còn tàn nhẫn hơn cả Chu Bái Bì.
"Cho cháu nghỉ ngơi cái , cũng tiêu hóa nhiều như ."
Cô cảm thấy bọn họ thiếu hụt nhân lực nghiêm trọng.
Nhiếp Khôn Minh cảm thấy tài giỏi thường nhiều việc, đầu óc thông minh như Lạc Di thì tận dụng triệt để.
"Ở nước ngoài trải hai tuyến đường, nhưng trong nước chúng chỉ mới một tuyến lẻ loi, trong khi thứ chúng thiếu nhất chính là sức lao động."
Lúc Lạc Di gì cả, chỉ ngủ một giấc: "Trong lòng cháu hiểu, để cháu phát biểu luận văn ."
Luận văn thể ngay , cô thật cẩn thận, tranh thủ một khiến ấn tượng.
Lần đầu cô bộc lộ quan điểm nên nhất định xuất sắc mới .
Nhiếp Khôn Minh day mi tâm, lời thấm thía: "Tất cả hạng mục đều chia cho cháu mười phần trăm lợi nhuận, nên nỗ lực lên đấy."
Lạc Di trợn trắng mắt: " cháu lấy đồng nào ."
Cô thể thông cảm quốc gia cần dùng tiền gấp nên ý đòi hỏi, nên đừng lôi chuyện tiền nong mãi như thế.
Nhiếp Khôn Minh khẽ lắc đầu, mở ngăn kéo lấy một cái hộp : "Bên đây là khen thưởng cho cháu."
Là bộ trang sức hồng bảo thạch mà Lý Dương đưa, cuối cùng vẫn rơi tay Lạc Di.
Lạc Di bùi ngùi: "Vậy tro cốt..."
Nhiếp Khôn Minh sớm cô là một trọng tình trọng nghĩa, nhưng ngờ cô cũng một chút cảm tình với Lý Dương, điều kỳ quái: "Toàn bộ đều theo ý cháu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-611.html.]
"Cảm ơn." Lạc Di mỉm : "Cháu ăn vài bữa cơm của ông , nhận quà của ông , đồng ý sẽ nhặt xác cho ông , nếu cháu thì cho ."
Bỗng nhiên Nhiếp Khôn Minh hiểu một chút, đây là nghĩa khí!
Chịu ân như nước nhỏ giọt, đền ơn báo đáp như dòng suối tuôn, đây là nghĩa khí.
Ơn một bữa cơm, ngàn vàng đáp , đó cũng là nghĩa khí.
Mặc dù Lạc Di con gái, trông thì điềm đạm bình tĩnh nhưng dáng vẻ thong dong tính cách hào hiệp mà thường .
Tiệm cà phê, mặt từ sớm.
Lạc Di và Tiêu Thanh Bình đến đúng giờ, thấy bọn họ đang chuyện hăng say, quơ tay múa chân hưng phấn.
Hai nhanh chóng xuống: "Mọi thương lượng ý kiến gì ?"
Mọi , Richard mở miệng đầu tiên: "Bọn tính hợp tác."
"Là ?"
Thật đơn giản, là mỗi đều góp một phần bài hát bản quyền, gom trong kho âm nhạc của máy tính lắp một cái máy tính ở mỗi điểm tiêu thụ, đến lúc đó áp dụng chế độ tính tiền theo tháng, để khách hàng chọn lựa thoải mái.
Đương nhiên, tính tiền theo tháng cũng , tính tiền theo bài thì giá cũng cao, ai cũng thể chi trả nổi.
Lạc Di nghiêm túc xong, còn đưa hai kiến nghị: "Ý tưởng tồi, còn thể thường xuyên tổ chức hoạt động giảm giá để đẩy mạnh tiêu thụ, ví dụ như ngày hội giảm giá, mua một tặng một, tặng bài hát miễn phí ngày sinh nhật chẳng hạn."
"Hơn nữa bắt kịp thời đại, thường xuyên cập nhật kho âm nhạc, hợp tác với bài hát hot nhất, dẫn dắt trào lưu."
Mặc dù chỉ là những gợi ý đơn giản nhưng vượt xa thời đại khiến mở rộng tầm mắt.
Ada khỏi tán thưởng: "Annie, em nhiều ?"
Lạc Di cầm cà phê lên ngửi mà uống với vẻ quá để ý, cô thích ngửi mùi cà phê nhưng dám uống nhiều.
Uống nhiều quá tim chịu nổi.
.