“Bao nhiêu tiền ạ?”
“Bọn họ đòi năm mươi ngàn đồng.” Ngô Tiểu Thanh nhếch miệng khổ, tiền đủ thể vay ngân hàng, nhưng mà... bà luôn cảm thấy lo lắng. “Hơn nữa còn tiếp nhận tất cả nhân viên, sa thải bọn họ.”
Vấn đề là, những nhân viên đều là những lõi đời, nhiều tật , còn là hàng xóm láng giềng ở gần đó, cũng dễ quản lý.
“Có bao nhiêu nhân viên ạ?”
Ngô Tiểu Thanh thật sự cũng là động lòng, xưởng may tuy rằng đáng giá, hơn nữa còn rách nát, nhưng mà gần nhà, đất ở thủ đô giá trị. “Năm mươi ba .”
Lạc Quốc Vinh ngay lập tức phản đối, “Thôi bỏ , nhiều như gánh nặng sẽ lớn.”
Ngô Tiểu Thanh thất vọng, bà một chút sự nghiệp.
Lạc Di thấy trong mắt, , “Mẹ, nếu như thật sự mở xưởng may quần áo, chúng thể mua đất ở vùng ngoại ô để tự xây nhà xưởng, con cũng thể từ Hồng Kông cho đến nước Mỹ để giúp tìm dây chuyền sản xuất tân tiến nhất, còn thể lấy tin tức mới nhất về các mẫu thời trang thời thượng nhất.”
Đôi mắt của Ngô Tiểu Thanh giống như phát sáng, “Sẽ lấy dây chuyền sản xuất tiên tiến nhất ư?”
“ ạ, sẽ do tuỳ ý lựa chọn.”
Ngô Tiểu Thanh thật sự động lòng, đây là mơ ước đè nén bao nhiêu năm nay của bà, bây giờ bà nóng lòng thử.
Ai mà ước mơ khi còn trẻ cơ chứ? Đáng tiếc, lúc đó gian để cho bà thể phát huy. “Vậy , thử xem.”
Lạc Di ủng hộ việc cha đều sự nghiệp của riêng , năng lực ngang mới thể đến lâu dài.
“Mẹ , đầu tiên một bản kế hoạch, ý kiến gì thì đều hết cho con, con sẽ giúp xem xét thử, về vấn đề tiền bạc cũng cần lo lắng.”
Trái tim của Ngô Tiểu Thanh mềm nhũn, bà sinh một đứa con gái , “Con lấy tiền cơ chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-618.html.]
“Con thể mượn mà.” Lạc Di trong tay ít tiền, nhưng cũng nhiều lắm.
Ngô Tiểu Thanh chồng một cái, “Quốc Vinh, thử xem?”
Lạc Quốc Vinh cần nghĩ ngợi , “Cho dù em gì, đều sẽ ủng hộ em.”
Bị cha bất ngờ kịp đề phòng trình diễn một màn thức ăn cho chó, Lạc Di tỏ vẻ bản cố gắng chống đỡ.
Cô bỗng nhiên lấy một cái hộp, “Mẹ, bộ trang sức hồng ngọc tặng cho .”
Ngô Tiểu Thanh sợ đến ngây , chất lượng của loại hồng ngọc thật sự , nhất là sợi dây chuyền , đến tận mấy viên hồng ngọc, qua nó là đáng giá.
Nhà bà cũng từng nhẫn hồng ngọc, nhưng chất lượng như . “Con lấy ở ?”
Đây là món đồ mà nhà bọn họ chắc chắn thể nào mua nổi.
Lạc Di đem nguyên nhân hậu quả của câu chuyện kể hết một , mặc dù lời của cô là nhẹ nhàng hời hợt, nhưng vẫn dọa cho cha cô sợ hãi, bọn họ vô cùng khẩn trương nắm lấy tay của Lạc Di chịu buông .
Lạc Di tỏ vẻ đến da cũng rách một chút nào, trấn an bọn họ hết cả nửa ngày.
“Là để an táng tên Lý Dương ?”
“ .”
Vẻ mặt của Lạc Quốc Vinh vô cùng phức tạp, “Chọn một ngày cả nhà chúng sẽ cùng qua đó, bộ trang sức cứ để cho con cất , chờ đến khi con kết hôn sẽ lấy của hồi môn cho con.”
“Cảm ơn cha.”
Thiết thí nghiệm mua ở Mỹ đều đưa về nước, ông cụ Mạc sắp xếp riêng cho cô một phòng thí nghiệm, chỉ cung cấp cho một cô sử dụng.
A Văn và A Vũ đều chuyển đến và sắp xếp ở trong phòng thí nghiệm.
Sân trường đại học vẫn tương đối an , dù cho Lạc Di chạy tới chạy lui mấy cũng cần lo lắng.