Cách một kỳ nghỉ hè gặp các bạn học chung phòng, đều cảm thấy vui vẻ.
Cẩn thận quan sát kỹ, tất cả đều sự đổi nhỏ.
Chị Tiêu và Mạc Thắng Nam là hai sự đổi lớn nhất, mặc dù làn da hai họ ngăm đen do phơi nắng, nhưng tinh thần thì là .
Hai bọn họ mở quán kinh doanh nhỏ, cũng kiếm một chút tiền, chị Tiêu cho con đến trường học, cả cũng trở nên tự tin hơn nhiều.
Trạng thái của Mạc Thắng Nam cũng hơn nhiều, còn tối tăm như nữa, nhưng vẫn chút trầm lặng ít .
Lạc Di tặng cho mỗi một phần quà nhỏ, là một ít chocolate và kẹo, đều hết sức vui vẻ, “Lạc Di, cô mà qua Mỹ, cô ở nước Mỹ chơi vui ?”
Thật dám giấu diếm, cô chơi ở cả, nhưng cũng thể thật, Lạc Di chỉ thể qua loa, “Cũng tạm , phong cảnh ở đó .”
Chị Tiêu tò mò hỏi, “Có nơi đó vô cùng tự do cởi mở ?”
Người dân hiện nay đều hướng tới cuộc sống ở nước ngoài, cảm thấy ở đó khắp nơi đều là vàng, cơn sốt nước ngoài nhanh chóng lan truyền khắp cả nước.
bọn họ , sinh sống ở đó thật sự là một điều khó.
Ở nước ngoài, bọn họ chỉ là công dân hạng hai, một công việc tới phiên da vàng.
Đương nhiên, tiền thực lực, cũng thể sống .
Lạc Di híp mắt gật đầu, “Ừ, ở đó tự do mua bán s.ú.n.g ống, lúc nào cũng thể cầm s.ú.n.g b.ắ.n , đạn bay đầy trời.”
Các bạn cùng phòng: “...”
“Cậu đang đùa ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-619.html.]
Giang Nguyệt Cầm đảo tròng mắt, “Lạc Di, sẽ nước ngoài để đào tạo chuyên sâu ?”
Lạc Di cũng cảm thấy gì giấu, “ , tớ học máy tính, đến Đại học Harvard để đào tạo chuyên sâu, thể thừa nhận, lực lượng khoa học kỹ thuật của nước Mỹ là mạnh.”
Đại học Harvard ? Tất cả hít một thật sâu, đây là ngôi trường công nhận là trường Đại học danh giá hàng đầu thế giới đấy.
Các cô đều công nhận Lạc Di là ưu tú, thực lực cũng là mạnh mẽ, nhưng thể thi đậu trường Đại học Harvard thể mấy ?
Tề Văn Tĩnh chút lo lắng, “Lạc Di, mục tiêu của là cao quá ? Các trường Đại học khác cũng .”
Hy vọng càng lớn, sự thất vọng sẽ càng lớn.
Lạc Di là cô ý , nhưng một vài lời khó . “Ha ha, cũng ước mơ chứ, lỡ như thực hiện thì .”
Mạc Thắng Nam yên lặng cô một cái, cúi đầu chocolate trong tay, nhịn trong lòng khẽ thở dài một .
Khoảng cách giữa với thật sự là quá lớn.
Những ngày tiếp theo của Lạc Di vô cùng bận rộn, ngoại trừ học còn là đến thư viện, hoặc là đến phòng thí nghiệm.
Tin đồn về cô lan truyền khắp nơi, cô cũng hề .
Không nguyên nhân vì , lời cô đến Đại học Harvard để đào tạo chuyên sâu truyền ngoài, càng lan truyền càng trở nên thái quá, càng về thì lời đồn càng biến dạng.
Có cô chỉ sính ngoại, cô mắt cao hơn đỉnh đầu, cô mơ mộng hão huyền.
Thậm chí còn cô mơ giữa ban ngày, tự lượng sức , điên cuồng giễu cợt cô.
Đối với việc , Lạc Di đang bận rộn hề gì cả. Cô suốt ngày sớm về trễ, cơ hội gặp mặt bạn cùng phòng cũng nhiều.
Cô chọn ở trong phòng thí nghiệm để luận văn, bởi vì chỉ nơi đó là yên tĩnh nhất.
.