“Không, cần .” Vương Ỷ là hối hận, nên để cho bọn họ gặp mặt .
Lạc Di vô cùng nhiệt tình bày tỏ, “Khoa não của bệnh viện Tuyên Vũ là nổi tiếng nhất, nếu như cần sự giúp đỡ cứ với cháu một tiếng, dì cũng khoa y học của trường Đại học Bắc Kinh bọn cháu nổi tiếng như thế nào mà.”
Vương Ỷ khổ một tiếng, “Được.”
Cô nháy mắt với Từ Kỳ, kéo Hồ Đông Giác trở về, Hồ Đông Giác ngoan ngoãn thuận theo, nhưng ánh mắt vẫn liếc về phía Lạc Di.
“Đông Giác, rốt cuộc uống nhầm thuốc gì ? là như mà...” Từ Kỳ là buồn bực, ông cảm giác thật sự mất mặt mặt vợ sắp cưới của .
Hồ Đông Giác ngắt lời ông : “Thật kỳ lạ, bên cạnh cô bé một bộ đội đặc chủng theo bảo vệ.”
Tất nhiên , cô cũng là một sinh viên đại học bình thường.
“Hả?” Từ Kỳ ngây ngẩn cả , sắc mặt lập tức đổi, “Không xong , gặp phiền toái lớn .”
Coi như là con cái của chức vị lớn, cũng tư cách để cho bộ đội đặc chủng theo để bảo vệ.
Thân phận cô gái gì đặc biệt ?
“Tiểu Ỷ , em thể chào hỏi với một tiếng ?”
Ông rốt cục hiểu vì vợ cưới của mạnh mẽ đạp cho Hồ Đông Giác một cái như , đó là vì cho .
Vương Ỷ đối với Lạc Di vẫn vài phần hiểu rõ, “Vừa cô , chứng tỏ là cô sẽ ý định tìm hiểu sâu nữa , cứ dừng ở đây là .”
Hồ Đông Giác kích thích hỏi : “Rốt cuộc cô là ai?”
Vương Ỷ ung dung mở miệng, “Đều là học qua điều lệ bảo mật, một việc ít hỏi thì hơn, đối với đều lợi.”
Người thể bảo vệ trai cô , thể là bình thường cơ chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-629.html.]
Hai : “...”
Nhà họ Lạc căn bản đem việc để ở trong lòng, họ vô cùng vui vẻ thoải mái chơi hết cả một ngày, cho đến khi hoàng hôn mới chịu về nhà.
Trước cửa một chiếc xe đang đậu, là ông cụ Mạc tới, ông đợi một lúc lâu , “Lạc Di, mau theo thầy.”
Khuôn mặt tươi của Lạc Di bỗng chốc suy sụp, “Thầy , sang năm mới để em chơi thêm một chút nữa , quanh năm suốt tháng em nghỉ ngơi .”
Lạc Quốc Vinh cũng là đau lòng: “ thế, lão Mạc, Tiểu Di là vất vả, mỗi ngày con bé đều ngâm ở trong phòng thí nghiệm, đều mệt thành cái dạng gì ?”
“Để cho nó ở bên chúng nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa .” Ngô Tiểu Thanh cầm lấy tay con gái chịu buông .
Ông cụ Mạc chút sốt ruột chịu , “Có gặp mặt Lạc Di.”
“Mùng một tết ai nấy đều ở nhà ăn tết hết cả , còn ai gặp em nữa ? Em .” Lạc Di dạo cả một ngày, mệt đến thở .
“Là lãnh đạo gặp em.” Ông cụ Mạc khẽ chọc trán cô, “ , cả nhà em đều , thể từ chối.”
“Được , thì thôi.”
Lạc Di cũng quá để ý, chỉ ứng phó nhanh một chút để thể mau chóng trở về ngủ ngon.
Chỉ là, khi cô thấy tấm bảng ghi ba chữ to Tân Hoa Môn, nhịn dụi dụi đôi mắt của , cô đang mơ ?
“Đây... Đây là nơi nào? Là ảo giác ?”
Ông cụ Mạc sờ đầu cô, “Em thử xem? Nhanh lên, đừng gây chuyện , thầy cô và sư của em đều sẽ mất mặt theo đấy.”
Lạc Di hít sâu một , tại để cho cô tới loại địa phương cơ chứ?
Cô chỉ là một bình thường đến thể nào bình thường hơn mà.
.