Ông đùa nghịch một chút, khi nhấn nút, giai điệu duyên dáng vang lên, “Cờ đỏ năm cánh vàng tung bay trong gió, tiếng hát thắng lợi vang dội bao, hát về Tổ quốc yêu của chúng …”
Ông cũng nhịn ngâm nga theo mấy câu, “Đám trẻ bây giờ cũng thích loại ca khúc ? Thật sự tồi.”
Dọc theo đường , nhà họ Lạc đều hề lên tiếng, ai cũng lời nào. Đi đến cửa nhà, đẩy cửa bước , hai chân của Lạc Quốc Vinh trở nên mềm nhũn bệt đất, lấy tay vỗ ngực, “Làm sợ chết, sợ chết.”
Lạc Di tiến lên đỡ, “Cha, cha mau lên , đất lạnh lắm.”
Lạc Quốc Vinh cả run rẩy, “Chân cha mềm nhũn cả , lên nổi.
Lạc Di: “...”
“A a a.” Cô đầu thấy cô đang ôm cây táo điên cuồng lắc lư.
Không chứ, biểu hiện mà, tại trở về lập tức điên hết cả ?
Vừa đầu , Lạc Nhiên quơ cùng tay cùng chân trong, miệng còn lầm bầm lầu bầu: "Em đang mơ, em đang mơ, đừng đánh thức em."
Lạc Di: "…"
Ngồi trong căn phòng ấm áp, Lạc Di đều thả lỏng, cô vui vẻ mở hộp , oa, là bánh hạt dẻ và bánh trứng chảy, nem rán, còn bánh bí đỏ.
"Sao ông em thích ăn món nhỉ?"
Lão Mạc liếc mắt cô một cái, gì mà ?
"Chỉ ăn thôi ha ha, còn xin ăn ."
Gan đứa nhỏ quá lớn , dọa ông chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả .
Cô thì , thoải mái ăn ăn uống uống cứ như đang ở nhà .
Lạc Di chu mỏ một cái: "Em cũng ăn cơm chùa của ông ."
Đã đưa một chiếc mp3 .
Lão Mạc dở dở , , xem như em lý.
Chỉ là món quà mp3 quả thật tinh diệu hết sức, tuyệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-632.html.]
"Em sợ chút nào ?"
"Sợ trong lòng." Lạc Di bộ vỗ vỗ ngực, tỏ vẻ cũng như , sẽ lạc loài khỏi hàng ngũ quần chúng.
Cô cầm một miếng bánh hạt dẻ lên ăn, oa, giống món bán thị trường, ăn ngon quá .
Mềm mại tinh tế, cảm giác ngọt, miệng liền tan.
Khóe miệng lão Mạc giật một cái, sợ cái bíp, rõ ràng là một con quỷ nhỏ tham ăn.
Lạc Di liếc mắt nhà, bọn họ vẫn còn đang ngẩn : "Thầy, đang yên đang lành họ gặp em gì?"
Lão Mạc sang theo ánh mắt của cô, lúc phản ứng như thế mới là tự nhiên, hả?
Lạc Di mới là bình thường nhất, nhưng bạn vĩnh viễn đừng nên cố gắng hiểu bộ não của một nhà khoa học tương lai.
"Tối hôm qua thầy cho đưa vài thứ sang, xem như quà cáp đầu năm mới, thế là lãnh đạo liền gặp nhà phát minh nghiên cứu chúng một ."
Chủ yếu là mong nhận một lời khen, sắp sang năm mới , để cùng vui vẻ một chút.
Ai ngờ lãnh đạo chỉ đích danh gặp Lạc Di.
Lạc Di bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa là trùng hợp.
Lạc Quốc Vinh bỗng nhiên thốt: "Cả nhà chúng chụp ảnh chung với lãnh đạo , khi nào chúng mới ảnh đây?"
Ông đóng khung treo lên!
Vẫn là Tiểu Di lanh trí, khi ăn cơm chủ động xin chụp một bức ảnh chung, ha ha ha.
Lão Mạc miệng ông đến sắp lệch cả hàm thì vô cùng bất đắc dĩ: "Chờ ."
Ông , Lạc Quốc Vinh nhảy bật lên, vui vẻ uốn éo múa Ương ca.
Ông còn kéo vợ lên theo: "Nào, nhảy chung với ."
Hớn hở cứ như mấy thanh niên hai mươi mấy tuổi đầu, ngừng khà khà.
Lạc Nhiên cũng bắt qua, lóng nga lóng ngóng nhảy múa.
Lạc Di che mặt, cha cô phát bệnh .