Ông khá hối hận vì chuyện cẩn thận với Lạc Di và giữ cô ở .
Lạc Di chút kinh ngạc, cô khẽ lắc đầu: "Có một việc cháu thể chủ , nhân tại giang hồ, bất do kỷ*."
*Nhân tại giang hồ bất do kỷ: ý chỉ trong giang hồ, nhiều khi những chuyện theo ý , điều khiển tâm trí mà theo sự sắp đặt của khác.
Trung tá Vương tin mấy lời nhảm , cô cá tính mạnh mẽ và chủ kiến, ai thể chủ cô ?
“Nhà ăn của đơn vị chúng ngon, ngày nào cũng hải sản ăn miễn phí, chủ bếp phụ trách nấu ăn là đầu bếp quốc dân hạng nhất.”
Ánh mắt Lạc Di sáng lên, cô thích ăn hải sản, đáng tiếc...: "Thỉnh thoảng cháu thể đến ăn chực một bữa ?"
Trung tá Vương im lặng: “Đến , báo cho một tiếng, sẽ cử đến đón.”
Ông còn định mời Lạc Di tham gia một vài lớp học.
Vương Tiểu Ngũ ngơ ngác há miệng, rốt cuộc bọn họ đang cái gì ? Tại hiểu?
Cha việc ở bộ phận bảo mật ? Đơn vị bảo mật với cả gia đình, tại Lạc Di thể đến đó? Còn cử đến đón?
Cha là công tư phân minh, rốt cuộc là chỗ nào đúng?
"Cha, cha thật là cha của con ?"
Trung tá Vương đầu , thấy bộ dạng ngu ngốc của con trai , ông cau mày : "Tiểu Ngũ, xin ."
Vương Tiểu Ngũ cảm thấy bất : "Cha, cha cô đáng ghét như thế nào , cô con quấy rối cô …”
“Chẳng lẽ là quấy rối ?” Lạc Di khẩy: “Trước tiên hãy gương kiểm tra chỉ IQ của , con mà, tự .”
Lớn lên bằng cô, thông minh bằng cô cũng giỏi bằng cô về mặt, lấy tư cách để cô để ý đến?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-638.html.]
Trung tá Vương đứa con trai đần độn của Lạc Di miệng lưỡi sắc bén, ông thở dài trong lòng, cảm thấy thua kém.
Ông kịp gì thì bà cụ Vương dậy : “Lạc Di, cô quá chua ngoa cay nghiệt , đều là một nhà…”
"Nhà họ Vương các ngươi thói quen nhận vơ khắp nơi ? Già cũng mà trẻ cũng , hổ là một nhà: "Lạc Di nở một nụ lạnh lùng: “Nhà họ Lạc chúng trong sạch, vấy bẩn bởi cứt chó.”
Cứt chó? Bà cụ Vương tức đến run rẩy, bà chính là bà ngoại của cô.
Lạc Di vẫn ngừng , cô ghét nhất là khác cậy sống lâu mà lên mặt, ỷ vai vế mà chèn ép cô.
“Hơn nữa, bà cụ Vương đây tuổi cũng lớn, nửa đời chuyện , nhét nửa chân quan tài , nhất nên bình tĩnh chút .”
Cô hề sợ đắc tội nhà họ Vương, trực tiếp cấu xé .
Nếu bạn chuyện hoà nhã, khác sẽ cho là bạn dễ bắt nạt và họ sẽ còn bắt nạt bạn nhiều hơn.
Nếu bạn cứng rắn, ngược sẽ sợ bạn.
Đương nhiên, cô cũng là cố ý, nhân cơ kéo giãn quan hệ với bà cụ, đỡ liên luỵ.
“Lão tướng quân Vương, cháu kính trọng con ngài, đáng tiếc đàn ông cưới vợ , kẻ cưới vợ , nếu thì đổi khác ."
Trên mặt cô hiện đầy sự chán ghét đối với bà cụ Vương, đều thể thấy rõ ràng, Đây là loại hận thù gì ?
“Lạc Di.” Bà cụ Vương tức điên .
Lạc Di từ đầu đến cuối chỉ chuyện với lão tướng quân Vương, những khác cô để ý đến.
“Về phần con cháu thì cách nào đổi , ngoan thì cứ đánh đến chết, nếu vẫn đổi thì bẻ gẫy tay chân, nuôi đến hết đời.”
Quá độc ác! Đây là một tàn nhẫn! Vương Tiểu Ngũ theo bản năng lùi mấy bước, trong lòng sợ hai.
.