Về phần Vương Trung Nghị thì cần bày tỏ quan điểm của , ông và đang bảo vệ Vương Ỷ bằng những hành động thiết thực.
Lão tướng quân Vương những khác: “Các cháu đều là nhà họ Vương, ông các cháu thề sẽ đối xử thật với Vương Ỷ, bảo vệ nó cả đời."
Lạc Di trợn mắt, bây giờ điều muộn ? Có tác dụng quái gì.
Vương Dục Tài là cháu trai cả, là xuất sắc nhất về mặt nhưng trung hậu và trông đợi, các em trai và em gái lớp đều khâm phục .
"Ông nội, ông đừng lo lắng, chỉ cần nhà họ Vương còn tồn tại ngày nào, thì sẽ bảo vệ dì ngày đó."
Lão tướng quân Vương quanh một lượt, hậu duệ nhiều, nhưng nổi bật nhất chính là cháu gái của ông Vương Dục Hồng.
Đáng tiếc vẫn bằng Lạc Di.
"Tiểu Ngũ, cháu thông minh, trời sinh quan sát sắc mặt và giỏi tấn đánh tâm lý khác, nhưng đánh mất tấm lòng trong trắng của , càng thông minh thì càng dễ lạc lối, cha ruột của Vương Ngữ Thần chính là loại , cháu cũng ."
Đây mới là nguyên nhân khiến trung tá Vương đồng ý với quyết định của cha , ông hiểu sâu sắc một điều rằng khi thông minh chuyện thì lực sát thương sẽ vô cùng khủng khiếp.
Vương Tiểu Ngũ nhận phạm sai lầm lớn nào thế nào: "Không, , ông nội, cháu , cháu chỉ là... nắm rõ tin tức.”
Bây giờ sự việc đến nước thì còn gì để giải thích nữa.
Không nắm rõ tin tức? Hờ hờ.
Lạc Di chút kiên nhẫn, cô về phía đoàn trưởng Vương, giục ông mau đưa đồ cho cô, cô .
Đoàn trưởng Vương nhẹ nhàng thở dài, ông biến mất một lúc trở với một túi đồ tay.
“Lạc Di, nhà họ Vương gây thù với cháu.”
Lạc Di vui vẻ nhận lấy, bên trong nhiều thư, cô vui mừng khôn xiết: “Cháu cũng .”
"Lão tướng quân Vương, cháu xin , việc gì thì đừng đến tìm cháu, nhất hãy coi như quen ."
Cô vui vẻ chạy ngoài, ước gì thể chạy ngay về nhà để thư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-648.html.]
Cô thực sự nhớ bạn trai nhà .
“Lạc Di.” Lão tướng quân Vương ngăn cô , trịnh trọng giới thiệu với cô: "Đây là con trai cả của , Vương Trung Trực."
Lạc Di tỏ bối rối, ý ông là gì?
"Xin chào, bác cả Vương."
Vương Trung Trực cô một cái thật sâu : "Xin chào."
Lạc Di lười đoán xem nhà họ Vương gì: “Có thể ạ?”
Đột nhiên, điện thoại reo lên, lão nhị nhà họ Vương ở gần nhất nhấc máy đó đưa điện thoại cho Lạc Di.
“Điện thoại của thầy cháu.”
Lạc Di sửng sốt một chút, đó thản nhiên nhận điện thoại: "Thầy ạ, thầy gọi tới đây? Thầy yên tâm, chỉ là nhà họ Vương thôi, g.i.ế.c em."
Người nhà họ Vương: “…”
"Xe tới đón em , em cứ ở yên đó, đừng chạy lung tung, rõ ? Có chuyện quan trọng."
Nghe giọng điệu khẩn cấp, Lạc Di khẽ cau mày, xảy chuyện. "Được, em sẽ ở đây đợi thầy."
Sau khi cúp điện thoại, cô suy nghĩ một lát, chọn một chỗ xuống, mở túi chuẩn thư.
Vừa mở túi thì mấy cái máy nhạc MP3 rơi ngoài, Lạc Di cũng thèm , tiếp tục lục sâu hơn.
Cô lấy một hộp quà, oa, là một chiếc vòng cổ và khuyên tai kim cương lấp lánh.
Lông mày của cô mang theo ý , cái thẩm mỹ chói mù mắt của trực nam , ừm, cô thích.
Sau đó cô lấy một hộp quà khác, oa, là một bộ son môi đủ loại màu sắc.
Cô một chiếc hộp khác, oa, là hộp đồ chơi Lego.
Ngoài còn một chiếc áo len màu đỏ, một hộp nhạc, một hộp sôcôla và nhiều quà tặng năm mới, Lạc Di đến vui vẻ.