Để kiếm nhiều đơn hàng hơn nữa, họ quả thực dốc bộ năng lượng vây quanh Lạc Di, bởi vì thì đông mà cơ hội thì hạn, tranh thủ thì khác vơ hết ngay.
Lạc Di xua tay: “Biết .”
Tiễn đám , Lạc Di mới thở một , mệt mỏi quá.
Vừa ngước mắt, cô thấy một nhóm tới, đó là Tiêu Thanh Bình và thầy hướng dẫn của cùng với hai vị trợ lý.
Tiêu Thanh Bình nắm tay cô, giới thiệu với thầy : “Xin mạn phép giới thiệu một chút, đây là thầy , giáo sư Francis Dunne, thưa thầy, đây là bạn gái em, Anne.”
Francis Dunne đưa mắt đánh giá Lạc Di, cô gái nhỏ chút thành tựu trong ngành điện tử, phát minh hai món đồ nho nhỏ, nhưng đối với nhà khoa học cao cấp như ông thì thành tựu đó vẫn chẳng là gì.
“Rất vui khi gặp cô, cô Anne, cô và Black xứng đôi đấy.”
“Cảm ơn.” Lạc Di cũng đang âm thầm đánh giá ông , ừm, hình như vẻ coi thường cô một chút.
Chậc, tệ, đây chính là hiệu quả mà cô đang đạt tới.
Có giá trị thương mại nhất định, nhưng nghiên cứu viên hàng đầu, đây chính là lớp vỏ bọc mà nhà nước ‘khoác’ cho cô.
Người thường sẽ bám lấy cô, với mong thể trục lợi, nhưng những vị chuyên gia hàng đầu sẽ để mắt đến cô, nhưng cô thể an , đồng thời thể hưởng thụ tự do, thật là quá .
Tất nhiên, để đạt hiệu quả , diện mạo và tuổi tác của cô cũng giúp ích nhỏ.
Lạc Di trò chuyện với Francis Dunne vài câu, bầu khí hài hòa.
Francis Dunne nhận thấy cô gái trẻ hoạt bát dí dỏm, hiểu rộng nhưng sâu, đồng thời cũng hiểu nhất định về cuộc sống và xã hội nước Mỹ.
Xem , đây là một cô gái hướng tới nước Mỹ phồn hoa .
Ông bảo: “Anne, nhờ cô giúp một việc .”
Nể mặt bạn trai, Lạc Di vui lòng hỗ trợ: “Vâng, mời thầy .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-671.html.]
Francis Dunne nhăn mày, ngập ngừng: “ tìm một phụ nữ.”
Lạc Di nhanh chóng tưởng tượng hàng mớ phiên bản chuyện tình oái oăm, cái gay cấn hơn cái , nhưng ngoài mặt vẫn để lộ điều gì, chỉ mỉm : “Xin hỏi cô tên là gì ạ?”
Francis Dunne lấy một tờ giấy trắng, đó một cái tên: “Đây.”
Lạc Di nhận lấy, mắt đột nhiên trợn trừng như tin nổi, Lạc Xuân Mai, ba chữ đập thẳng mắt cô khiến đầu óc cô trống rỗng.
Trời đất, nhảy đây ?
Không cô giam giữ ? Đã xảy chuyện gì ư?
“Mạo hỏi thầy một câu, vì tìm ? Hai quan hệ gì ạ? Nếu rõ những điều , em cách nào tìm chỉ bằng một cái tên .”
Francis Dunne thở dài một tiếng thật khẽ, sắc mặt đầy ưu thương: “Đó là cháu gái .”
Lạc Di giật choáng váng như sét đánh, mặt cứng đơ , cái quỷ gì cơ?
“Thứ cho em thẳng, thầy là Mỹ, một cô cháu gái Trung Hoa ạ?”
Nếu đúng là chị họ cô Lạc Xuân Mai thì thể là cháu gái Francis Dunne .
Có lẽ chỉ là trùng tên trùng họ mà thôi.
trực giác mách bảo Lạc Di, sự tình đơn giản như thế.
Francis Dunne vẻ lo âu: “Con trai từng tới đây du lịch, quen một cô gái vô cùng xinh , hai đứa một đứa con chung, chuyện , mãi đến gần đây, khi xem di vật của con , bút ký của nó, mới . Con cháu nhà , nó lang bạt ở ngoài, cho nên tìm đón nó về nhà.”
Nghe thì vẻ hợp tình hợp lí, nhưng tỉ mỉ suy xét thì cảm thấy nhiều điểm phi lí.
Lạc Di nhanh chóng suy nghĩ: “Vậy thầy thế nào mà tên cô ạ?”
Francis Dunne : “Cái tên trong bút ký, cụ thể thế nào, cũng .”
.