Lạc Di mờ mịt về phía Nhiếp Khôn Minh, tình huống là thế nào?
Nhiếp Khôn Minh nhíu mày, nắm chắc mười phần, ông dám đưa ?
Trong lúc hỗn loạn, giáo sư Francis đưa đến bệnh viện cấp cứu, Lạc Xuân Mai cũng đưa đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe.
Lạc Di thừa dịp ai chạy đến bên cạnh Nhiếp Khôn Minh, nhỏ giọng hỏi, “Cô xảy chuyện gì?”
Nhiếp Khôn Minh thản nhiên : “Một nhốt một vài năm, uống nhiều loại thuốc lung tung, cô là ý chí kiên định.”
Người bình thường nhốt một trong một năm cũng suy sụp.
Lạc Di nhíu mày: “Mọi cho cô uống thuốc?”
Nhiếp Khôn Minh cô một cái, nghĩ , bọn họ là đơn vị chính quy, ừm, sẽ bậy.
Kỳ thực bọn họ moi hết những thứ trong lòng cô từ lâu , cô cũng nhiều lắm, chỉ nhớ rõ những sự kiện lớn nổi tiếng khắp thế giới, như cái gì mà 97 hk trở về, 99 MO trở về, năm 2008 Bắc Kinh tổ chức thế vận hội Olympic, sự kiện 911, Liên Xô cũ sụp đổ, nhưng cụ thể năm nào cô quên .
Quả thực là phế vật!
Hỏi kiếp cô gì? Hóa là một cô gái công ở xưởng may Bằng Thành, kết hôn với một nam thanh niên bảo vệ cùng xưởng, kiến thức cũng thật là..
cũng thể tùy tiện xử lý khác, cũng phạm tội chết.
thể nào thả , chỉ thể nhốt .
“Năm đầu tiên vẫn , đó cả đều nghi thần nghi quỷ, cử chỉ chút thất thường, đương nhiên uống thuốc .”
Lạc Di nhéo nhéo cằm, như điều suy nghĩ: “Cô như thể thả dây dài câu cá lớn ?”
Nhiếp Khôn Minh ha ha: “Cháu hoài nghi năng lực của bác?”
Lạc Di dang tay , vẻ mặt vô tội: “Không , nhưng mà, dù cũng gì là tuyệt đối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-679.html.]
Từ xa truyền đến một tiếng kêu quỷ dị: “Lạc Di, gặp Lạc Di.”
Lại một nữa Lạc Xuân Mai cho dùng thuốc an thần, cả liền yên tĩnh.
kiên trì một chút: “ gặp Lạc Di.”
Ngược Lạc Di cũng , gặp thì gặp, cô cũng xem mấy năm nay Lạc Xuân Mai đổi như thế nào.
Cô đẩy cửa phòng bệnh , chỉ thấy Lạc Xuân Mai mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt như giấy, cực kỳ giống bệnh nhân.
Cô trực tiếp hỏi: “Có gì ?”
Lạc Xuân Mai ngơ ngẩn cô, vẻ mặt hồng hào, mặt mày phấn chấn, mặc một bộ váy trắng đơn giản, tôn lên khí chất thanh nhã của cô, khuôn mặt xinh như một bức tranh.
Trong mắt cô hiện lên một tia ghen tị: “Cô thật sự là khắc tinh của , nếu , thì cô , , thì cô .”
Không Lạc Di lấy một cây kẹo que từ chỗ nào, vẻ mặt bình tĩnh nhét miệng: “Không mê tín chị họ , lúc nào chị cũng rõ tình hình.”
Không xem xét thời thế, khiêm tốn.
Lạc Xuân Mai tức giận, ngẩng cao cằm, “ Mỹ, hâm mộ ghen tị ? Nếu cô cầu xin , chừng sẽ lòng , dẫn cô cùng.” Làm giúp việc cho cô cũng !
“Đi nhà thương điên nước Mỹ ?” Lạc Di cảm thấy với tình trạng tinh thần bây giờ của Lạc Xuân Mai, ở trong nước an phận chờ đợi, còn thể một con đường sống.
Ở nước ngoài nhất định sẽ coi là chuột bạch, đó mới là bi kịch.
“Em khuyên chị nên , ở đó tối lắm.”
“Con cô xa, thấy .” Lạc Xuân Mai vênh váo tự đắc : “ đại tiểu thư nhà giàu, cuộc sống sung túc đầy đủ.”
Lạc Di thoáng qua đồng hồ: “Nói mấy lời nhảm nhí ? Vậy em đây.”
“Đứng , cô ở bên cạnh hầu hạ .” Lạc Xuân Mai la to, đây mới là ý đồ thật sự của cô .
Lạc Di: ... ? ? Quả nhiên điên !