“Lạc Di, Tiêu Thanh Bình.”
Lạc Di thấy một bóng dáng quen thuộc, hóa là Dương Nam Ba, mặc đồng phục bồi màu bàn đen, tay cầm khay giữa các vị khách.
Không nghiệp đại học ở Bộ An ninh ?
À, hiểu nhiệm vụ đặc biệt.
Tiêu Thanh Bình cầm một ly nước trái cây đưa cho Lạc Di, bản cầm một ly coca: “Đã lâu gặp.”
Thoáng cái năm năm trôi qua, đều đổi.
Dương Nam Ba đàn ông càng lúc càng trai, tâm trạng chút phức tạp: “Cậu nghiệp ?”
“Vẫn , nghỉ hè về với bạn gái.” Tiêu Thanh Bình mỉm Lạc Di, Dương Nam Ba ngây , sắc mặt chút khác thường: “Đừng với là, Lạc Di là bạn gái của .”
Từ khi đơn vị, liền bận rộn tập huấn đặc biệt, cũng thời gian tìm Lạc Di chơi.
Tiêu Thanh Bình mặc áo sơ mi trắng quần tây, trai bức , mặt mày rạng rỡ: “Tiểu Di, em cho ?”
Lạc Di mặc một chiếc váy màu xanh lam đậm, làn váy bồng bềnh, tôn lên làn da trắng như tuyết, xương quai xanh thanh tú.
Cô lắc lắc ly nước: “Lâu lắm em gặp ,chẳng lẽ còn gọi điện thoại qua với một tiếng, em bạn trai ?”
Đó là bệnh ?
Trong lòng Dương Nam Ba chua xót, cũng suy nghĩ nhiều, một việc nhất định là thể nào.
“Các hạn chế chuyện với khác, tránh xa mới một chút.”
“Được.” Lạc Di hỏi nhiều.
Nhìn khắp nơi chắc bộ phục vụ đều là đồng nghiệp của Dương Nam Ba ? Đều là đại sự.
Tiêu Thanh Bình kéo Lạc Di tìm một vòng, quả nhiên thấy giáo sư Francis, ông chính là chủ nhân đêm nay, xã giao với khách khứa, chạy ?
Quên , bọn họ hiểu quy củ, chào hỏi, là tìm .
Lạc Di chê hội trường quá nhiều quá ồn ào, dứt khoát lôi kéo Tiêu Thanh Bình dạo trong hoa viên một vòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-691.html.]
Trong hoa viên trăm hoa đua nở, cây xanh rợp bóng, xanh um tươi , hòn non bộ dòng nước chảy vô cùng .
Trong hồ bên cạnh hòn non bộ nuôi vài con cá Koi, Lạc Di thích cá Koi nên cô sấp một hồi.
“Thanh Bình...”
“Suỵt.” Tiêu Thanh Bình che miệng cô, nháy mắt với cô.
Lạc Di theo tầm mắt của thấy ở một góc khuất, trợ lý của giáo sư Francis đang nhận một thứ từ trong tay một đàn ông ăn mặc chỉnh tề, nhanh chóng nhét túi, thỉnh thoảng còn xung quanh.
Đó, liền đang chuyện .
Hai yên lặng bọn họ mấy câu nhanh chóng lượt rời .
Lạc Di mấp máy môi: “Nhìn cách ăn mặc hình như là khách mời.”
Hôm nay khách khứa tới đều mặt mũi, địa vị cao.
Tiêu Thanh Bình nắm c.h.ặ.t t.a.y Lạc Di, rời khỏi cô nửa bước: “Đi, báo với Dương Nam Ba một tiếng.”
Hai vội vã , tùy ý lung tung một hồi, lúc mới từ từ trở về.
Bỗng nhiên Lạc dừng bước, sắc mặt chút khác thường.
Tiêu Thanh Bình qua thấy đó là giáo sư Francis, ông ở trong đình nghỉ mát hòn non bộ đang với một đàn ông mặc âu phục chỉnh tề, trò chuyện vui vẻ.
Vì ở xa nên thấy bọn họ đang gì.
“Chúng qua chào hỏi một tiếng.”
“Đừng, đang chuyện cơ mật.” Lạc Di kéo Tiêu Thanh Bình tránh đến chỗ tối, chăm chú hai .
Không qua bao lâu, hai rốt cuộc cũng xong, đàn ông mặc đồ Tây .
Đợi vài phút, giáo sư Francis vẫn rời , trong đình nghỉ mát suy nghĩ sâu xa, đang suy nghĩ cái gì.
Lạc Di mím môi, kéo Tiêu Thanh Bình , chậm rãi về phía giáo sư Francis.
“Giáo sư, thầy ở đây? Tất cả đều đang tìm thầy.”
“Blake đến , tối nay em giúp thầy tiếp đãi khách.” Sắc mặt Giáo sư Francis nghiêm túc, thấy một tia vui mừng.
“OK.” Tiêu Thanh Bình đồng ý.