Ngô Tiểu Thanh giúp cô vỗ vỗ lưng, nhẹ giọng : “Tan học về thì đến thẳng phòng y tế tìm cha con nhé.”
Hai mắt Lạc Di tỏa sáng, lập tức hiểu ý , cô tủm tỉm gật đầu. Có đồ ăn ngon!
Cô cầm lấy cái cặp sách nhỏ từ quần áo cũ, nhận lấy một cái túi, bên trong đặt hai cái hộp cơm bằng nhôm vội vàng chạy ngoài.
Cô chạy thì hai chị em nhà Lạc Tiểu Đào và Lạc Nhiên chạy theo cô như cái đuôi nhỏ.
Ngô Tiểu Thanh đưa mắt bóng dáng con gái xa dần, trong lòng nóng hổi, cảm giác như thấy hy vọng tương lai.
Chị dâu hai nhà họ Lạc cho gà ăn xong thì phủi phủi tay lên , : “Em dâu , nên bắt đầu việc , chú ba ? Gọi chú lên .”
Bà ưa nhất là nhà chú ba lười biếng, vẫn còn ăn chung nồi, ở riêng, hẳn là nên cùng việc mới đúng.
Ngô Tiểu Thanh ý đồ của bà , chị dâu cả thì thảo mai, mặt, thích gây chuyện lưng, chị dâu hai thì tự cho là thông minh, nhưng mà luôn lấy công cụ tay sai.
“Anh ngoài .”
Nói xong lời , bà cũng chậm rãi ngoài.
Hai mắt chị dâu hai xoay vòng vòng, theo Ngô Tiểu Thanh, hỏi: “Tối hôm qua hình như chú ba mang theo một cái túi về nhà, là cái gì ? Sao cho phòng ? Không nên giao nộp lên cho ?”
Ở chung với chính là sự riêng tư, hành động và cử chỉ đều lọt mắt khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-70.html.]
Ngô Tiểu Thanh chút thấy bà phiền:
“Áo bông của Tiểu Di và Tiểu Nhiên nhà đều rách cả , thể nào mặc nữa, Quốc Vinh mang về mấy cân bông, để cho bọn nhỏ một chiếc áo bông.”
Bây giờ cũng là bọn trẻ lớn hơn trong nhà thì mặc quần áo mới, quần áo cũ của bọn nó thì cho các em.
Chờ đến phiên các con của nhà Lạc Quốc Vinh thì thành phế phẩm hình dáng gì nữa, bông vải bên trong đều dúm cục , còn ấm áp nữa, gió đông thổi đến cũng thể giữ ấm .
Trước đây còn thể núp trong chăn để sưởi ấm, bây giờ cũng học , cũng để cho bọn nhỏ mặt ấm một chút.
Chị dâu hai kinh ngạc thốt lên: “Trẻ con mỗi năm đều lớn mặc quần áo mới gì? Đến sang năm cũng thể mặc nữa, bằng một cái cho Tiểu Binh nhà chị, thằng bé mặc xong cho Tiểu Nhiên.”
Về phần Lạc Di thì bà trực tiếp bỏ qua, nhắc cũng nhắc, bà thừa nhận là chút sợ con nhóc đó.
Bé gái nhà ai giám g.i.ế.c gà? Giết gà xong cũng trách phạt gì.
Như thế là dám đối nghịch với bà cụ Lạc, còn đấu thắng nhân vật hung ác.
Giọng điệu đương nhiên của bà Ngô Tiểu Thanh nhíu mày:
“Đây là vải bông mà Quốc Vinh nhà nghĩ trăm phương ngàn kế mới , hai cũng đấy.”
Những đồ khác đều để ở chỗ thầy thuốc Lý, duy chỉ bông là , đây là thứ tránh mắt khác.
Làm áo bông mới, chỉ cần mù mắt thì đều thể thấy.
Chị dâu hai hề khách sáo, : “Cái gì mà nhà em nhà chị, chúng là nhà, của em là của chị, của chị là của em, quần áo của bọn nhỏ đều phiên mặc.”