“Là cô gái ?” Cảnh sát tỏ vẻ tức giận: “Khai báo giả với cảnh sát thì tù đấy nhé.”
“Thật sự là cô mà.” Khuôn mặt của Tạ Như Bình tái mét, cô gái kỳ lạ như chứ? Mọi đều đang đánh vì cô , cô ngược thì , ở một bên chăm chú học tập?
Chết tiệt, đúng là đồ tâm thần mà.
Cảnh sát cảm thấy hết sức vui: “Người nhẹ nhàng lịch sự như thế, chỉ là một cô bé nhiệt tình yêu học tập mà thôi, tại một đám thanh niên lêu lổng các thể hổ mà vu oan hãm hại cho cơ chứ?”
Một bên là một cô gái hết sức ngoan ngoãn chuyên chú tư liệu, một bên là đám thanh niên lêu lổng ăn mặc lòe loẹt, cảnh sát sẽ che chở cho ai?
Còn hỏi nữa ?
Tạ Như Bình nước mắt, bọn họ chỉ ăn mặc trưởng thành một chút mà thôi, cần khinh bỉ bọn họ như ?
Khóe miệng Hoàng Lộ co rút: “Đồng chí cảnh sát, các lầm , những đều là thuộc hạ của cô , đánh là vì cô đấy.”
Mạc Cẩm Tú bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng: “Người là sinh viên của trường đại học Bắc Kinh, thể một phòng thí nghiệm đảm nhiệm trọng trách một phía, thành quả nghiên cứu khoa học là vô , còn mấy thì ? nghiệp trường nào? thể nổi danh hơn trường đại học Bắc Kinh của chúng , chúng đến đây tranh luận chuyện một chút xem nào, chân tướng càng càng rõ ràng nha.”
Đừng thấy cô là con gái mà khinh thường, cô đánh cũng thua kém gì đám đàn ông , nhéo kéo tóc , lúc đánh thì còn chuyện đạo đức gì nữa cơ chứ.
Đám thanh niên lêu lổng:.. Mẹ nó, đánh thì đánh , vì so đấu trường học nữa ?
Ở thủ đô , mấy trường học thể nổi tiếng hơn Đại học Bắc Kinh cơ chứ?
Tạ Như Bình:..Thật là tức giận mà.
Cô cam lòng oán hận một câu: “Vậy thử xem các nghiệp từ trường Đại học nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-710.html.]
Trịnh Nham đến từ Đại học Bắc Kinh ngay lập tức vung tay lên: “Đại học Bắc Kinh một bên nào.”
Một hàng ào ào xếp hàng một bên.
Mạc Cẩm Tú của Đại học Thanh Hoa cũng vung tay lên: “Đại học Thanh Hoa một bên.”
Lại một hàng ào ào .
La Tấn Du đến từ Khoa Quốc phòng vung tay lên: “Khoa Quốc phòng một bên.”
Tiếp theo một hàng nữa ào ào , khí thế cực kỳ kinh .
Mẹ nó, học sinh ưu tú của cả nước Hoa đều tập hợp hết ở đây , thể trêu , thể trêu .
Nhóm thanh niên lêu lổng trợn mắt há hốc mồm, đám học sinh ưu tú các đang cái gì ? Định trình diễn võ thuật chắc?!
Bọn họ tự chủ lùi về phía vài bước, thể trêu đám .
Đồng chí cảnh sát nhóm học sinh ưu tú ở bên , nhóm thanh niên lêu lổng ở bên , chút do dự đưa phán đoán: “Các bình thường vẫn luôn tỏ kiêu ngạo phách lối, thích nhất là sinh sự gây chuyện với , bây giờ còn chạy tới đây để bắt nạt những đứa trẻ học giỏi ngoan ngoãn , đúng là một đám con sâu rầu nồi canh mà.”
Trong lòng của Người Hoa luôn một loại mê tín đối với học sinh ưu tú, học sinh ưu tú chính là những đứa trẻ ngoan, là học sinh ngoan, cần giải thích bất cứ điều gì.
Nhóm thanh niên lêu lổng: “...” Thật là tức giận quá mà, đồng chí cảnh sát đang trông mặt mà bắt hình dong... Không đúng, đây là sự thành kiến.
Tạ Như Bình yếu ớt : “Có thành tích nghĩa là sẽ đạo đức …”
Mạc Cẩm Tú gật đầu: “ , nhưng chỉ thông minh của bọn họ chắc chắn sẽ cao hơn bình thường, chuyện gì thể , chuyện gì thể .”