đối với Lạc Di mà , đây là cơ hội duy nhất, nếu như bỏ lỡ thì cả đời cũng khả năng để nước ngoài học tập nữa.
Cùng với việc các thành quả nghiên cứu khoa học của cô càng ngày càng nhiều, thì cấp bậc bảo vệ đối với cô cũng ngày càng cao hơn, sớm muộn gì cũng sẽ dẫn tới sự chú ý của bên ngoài.
Trước khi cô phơi bày bên ngoài ánh sáng cô tiếp thu thêm nhiều kiến thức hơn nữa, học thêm nhiều lĩnh vực hơn một chút nữa, điều đó thật là .
Cô cũng nước ngoài để chơi!
Ông cụ Mạc khẽ thở dài một : “Được , chỉ cần em thành xong dự án , thầy sẽ giúp em thuyết phục với cấp .”
Ở một nhà hàng sang trọng mô phỏng theo phong cách cổ xưa, xen lẫn những màu sắc xanh vàng rực rỡ, phảng phất giống như đang đặt bên trong một cung điện cổ đại.
Nhóm học sinh ưu tú nơm nớp lo sợ, ngay ngắn, cảm giác là bất an.
“Lão đại, nơi thật sự là xa hoa, là, chúng đổi chỗ khác ăn cơm .”
Hoàn cảnh , phong cách trang hoàng thấy mùi tiền, nhà hàng là nơi chuyên dành cho các nhà ngoại giao, chính khách các quốc gia khác đều tới đây ăn cơm.
Lạc Di cảm thấy nhà hàng , thừa dịp tuổi còn trẻ thêm nhiều kiến thức một chút cũng là một chuyện , miễn cho dụ dỗ thể lừa bán.
Các nhân viên nghiên cứu khoa học luôn nổi tiếng là nghèo khó, những đặc vụ thể thu phục đám nhân viên nghiên cứu khoa học , lý do cũng là vì dùng tiền để mua chuộc, dùng đồ ăn ngon để dụ dỗ bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-717.html.]
Dù cũng tất cả đều thể tình nguyện để bản luôn luôn nghèo khó như , vì đề cập đến tiền thì luôn tỏ phòng như chứ?
“Cứ coi như đây là một bữa cơm gia đình ấm áp , hiếm khi chúng mới thể xa xỉ một .”
Cô gọi một nhiều đồ ăn, mỗi thứ đều nếm thử một chút.
Từng món ăn tinh xảo đưa lên, ngay lập tức quên sự lo lắng, ăn .
Đậu hũ thượng hạng, tôm lớn sốt dầu mè, ức gà xào lăn, chân vịt cá vàng, đùi dê nướng, đậu Hà Lan vàng, đậu tây cuốn, bánh nướng thịt bằm, đây đều là các món ăn đặc sắc của nhà hàng . Đối với món tôm lớn sốt dầu mè Lạc Di cực kỳ yêu thích nó, món ăn tươi mới còn thơm ngon, ăn xong còn ăn nữa.
Vương Trung Nghị thấy cô thích, lập tức kêu thêm một phần nữa, đặt ở mặt cô, để cho cô thoải mái ăn uống.
Con của Lạc Di cũng chỉ một cái tật nhỏ là thích ăn uống mà thôi.
Hết tới khác, cận với cô đều vô thức dung túng cho tật của cô, ngay cả ông cũng ngoại lệ.
Lạc Di bóc tôm cả nửa ngày, hai bàn tay đều dính bẩn, cô vội vàng chạy toilet để rửa, mới vặn vòi nước, bên ngoài vang lên hai giọng .
“Chị Bình, thương nhân Hồng Kông thật sự là tiền ? Nghe nhà mở một công ty điện ảnh và truyền hình lớn đúng ?”
“Đâu chỉ là tiền, còn là thế, công ty điện ảnh của mở ở Hồng Kông hai giới hắc bạch đều ăn sạch, chỉ cần tình nguyện nâng đỡ cô, thì giải thưởng Ảnh Hậu tiếp theo chắc chắn sẽ thuộc về cô.”
“Em cũng dám nghĩ tới điều , chị Bình, chị mau nắm chặt lấy , em sẽ theo gót chân của chị, hai chị em chúng cùng Hồng Kông lăn lộn một phen.”
Nói tới đây, hai toilet, lập tức đối mặt cùng với Lạc Di.