Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 727

Cập nhật lúc: 2025-03-24 12:57:47
Lượt xem: 71

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba bộ phận công an - kiểm sát - tư pháp đều quan hệ chặt chẽ với , một nhà thì hai nhà khác cũng sẽ , cũng vội vàng chạy tới yêu cầu với cấp nhà nhận đãi ngộ ngang .

Thứ thể chỉ cho một nhà dùng chứ?

Mấy nhà tới lui là náo nhiệt, Bộ An ninh Quốc gia cũng nhận món quà lớn đến từ Lạc Di.

Nhiếp Khôn Minh cầm chiếc máy bộ đàm tay, vẻ mặt hoảng hốt Lạc Di đang ở phía đối diện.

rằng chơi lớn như thế nào , riêng gì các bộ công an - kiểm sát - công tố, còn bộ hải quan, cảnh sát vũ trang và quân đội đều dùng sản phẩm do cô nghiên cứu phát triển.

Điều ý nghĩa gì? Cô hiểu ?

Lạc Di vô tâm vô phế, “Bác , cháu đặc biệt ưu đãi cho bác đấy nhé, khác chỉ bộ đàm cầm tay, riêng bác còn bộ đàm dây ở xe, thể dùng xe, máy bay, thuyền, ứng dụng rộng rãi, còn mã hóa cho bác, thực hiện các hoạt động bí mật vô cùng .”

“Còn đài trung chuyển, là một món đồ thể phục vụ cho công tác thu phát đồng thời ảnh hưởng đến , cháu sẽ cho bác thêm mấy cái.”

Cô dí dỏm , “Ừm, bác là ưu tiên nhất nước Hoa đấy nhé, tất cả đều hâm mộ bác đấy.”

Tâm tình của Nhiếp Khôn Minh vô cùng phức tạp, hơn nửa ngày cũng lời.

“Bác , bác mời cháu ăn một bữa thật ngon đấy nhé.” Lạc Di từ lúc nào bắt đầu gọi ông là bác, ông cũng trả lời tự nhiên.

Nhiếp Khôn Minh cô gái gầy gò ở mặt, trong lòng đau xót, nửa năm gặp gầy thành như , quần áo mặc đều rộng thùng thình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-727.html.]

“Cháu ăn cái gì cũng , cho dù là Mãn Hán Toàn Tịch bác cũng sẽ lấy cho cháu.”

Lạc Di ánh mắt sáng lên, “Là bác đấy nhé, thì cháu ăn Mãn Hán Toàn Tịch.”

Nhiếp Khôn Minh sờ đầu của cô, cảm xúc vô cùng ngổn ngang, “Lạc Di , lẽ cháu còn ý nghĩa của chuyện , nhưng tổ quốc sẽ bao giờ quên những cống hiến của cháu.”

“Cháu mà.” Lạc Di mặt mày kiên nghị, khẽ , “Cháu tình nguyện trở thành chiếc máy bay để cho quốc gia cất cánh, để chúng thể bay lên bầu trời.”

Lạc Di ăn một bữa cơm tất niên phong phú với cha , cả ngày áo tới vươn tay cơm đến há mồm, một con sâu gạo.

Vợ chồng Lạc Quốc Vinh cho cô ăn như nhồi vịt, mỗi ngày đút sáu bữa, cuối cùng chăm cho Lạc Di béo lên một chút, mặt mũi cũng tròn trịa hơn.

nghỉ ngơi vài ngày cha kéo chúc tết bạn bè , nhà lão Mạc, nhà Nhiếp Khôn Minh đều thăm một lượt.

Sư mẫu phát cho cô một bao lì xì dày, khiến cô vui vô cùng, hí ha hí hửng cảm ơn sư mẫu, ngọt như mật.

Sư mẫu ôm Lạc Di toe toét, cháu ngoại của bà khỏi : "Bà ngoại, đây là đầu cháu bà thích nịnh đó."

Thằng bé mới mười lăm tuổi, cha nhà ngoại giao nên từ tới nay luôn sống ở nước ngoài với cha, từ cách ăn mặc cho tới tư tưởng đều hướng ngoại.

Sư mẫu Mạc gõ nhẹ đầu cháu ngoại, thằng bé thì cái gì: "Bà thích Tiểu Di nịnh đó, còn mấy đứa nịnh thì bà thích."

Không bản lĩnh thì gọi là nịnh hót, bản lĩnh khen những lời ý thì gọi là tôn sư trọng đạo, là thải y ngu nhân*, mà giống chứ?

(*Là một điển cố của Trung Quốc, kể về một ông cụ bảy mươi tuổi nhưng vẫn mặc quần áo màu sắc sặc sỡ, giả con nít để chọc cho cha vui.)

lão Mạc Lạc Di nghiên cứu thành quả, còn lợi hại, tạo phúc cho nhiều .

Loading...