Cô bé thương tâm, đến đây tất cả đều tâm trạng.
Người bỏ chồng bỏ con gái c.h.ế.t tử tế.
Nhiếp Khôn Minh mỉm , vẻ mặt ôn hòa, nhưng ném một quả b.o.m nặng ký: “ mà, cha cháu kết hôn với một góa phụ trẻ cùng thôn ? Còn dẫn theo một đứa con trai tới đây, một nhà bốn các cháu yêu thương , cháu đều gọi là , , chỉ thể một , thể quá tham lam.”
Tuy rằng nhiều băn khoăn, nhưng dù ông cũng là từng trải, đều rõ tình hình nhà họ Trần.
Nhiếp Khánh Ninh rời nửa tháng, Trần A Ngưu và quá phụ trẻ đến với , đó qua với .
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Nhiếp Khôn Minh đuổi cùng g.i.ế.c tận, đều niềm vui mới, ông còn thể gì?
, ai thể ngờ rằng vài năm , ầm ĩ như .
Ầm ầm, tất cả đều bối rối, cái gì? Không vợ bỏ , đàn ông khổ sở tìm kiếm ? Chịu khổ nhiều năm, trải qua bao nhiêu khó khăn mới tìm nơi , nóng lòng hy vọng cả nhà đoàn tụ ?
Mọi giúp những điều một cách chân thành.
Kết quả, kết hôn với tình mới? Vậy tại còn trình diễn màn vượt ngàn dặm tìm vợ?
Trong chuyện bí mật gì thể cho ai ?
Chẳng lẽ...... Có âm mưu?! Đầu óc của lợi hại, ánh mắt cha con nhà họ Trần đều chỗ đúng.
Trần Đại Nha nghẹn họng, dù cô bé cũng là một đứa trẻ, vạch trần chân tướng, trong thời gian ngắn .
Cô bé tranh luận theo bản năng: “Đó là kế, bà đánh cháu mắng cháu, thương cháu chỉ thương em trai, cháu ruột cơ.”
Cô bé là con gái, trong nhà địa vị, Trần A Ngưu thường xuyên đánh chửi cô bé, cô bé cũng quen , nhưng khi kế cửa, cuộc sống của cô bé càng khổ.
Phải nấu cơm giặt quần áo, hết việc trong nhà, còn chăm em trai, học hành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-738.html.]
Người trong thôn đều cho cô bé , cô bé chịu khổ như bộ trách ruột , tại bỏ ? Không bỏ thì .
Nghe nhiều , cô bé cũng cảm thấy như .
Thôi , tất cả đều sự thật.
Được , góa phụ trẻ còn tới tìm là ý gì?
Có lẽ là hướng tới nhà họ Nhiếp, chuyện là ai.
Trần A Ngưu ngăn cản kịp, mặt mày tái mét, tức giận hét lên: “Đại Nha, con bậy bạ gì đó, lấy kế, mấy năm nay cha con chúng sống nương tựa lẫn ...”
Lạc Di cầm gậy lên, chậm rãi về phía .
Trần A Ngưu như bóp cổ, nhất thời im lặng, vô cùng sợ hãi Lạc Di, đừng đánh , đừng đánh nữa!
“Bộ trưởng Trịnh mau cứu , cứu với.”
Người duy nhất thể cứu bây giờ chính là vị thủ lĩnh , địa vị cao, Nhiếp Khôn Minh còn kiêng nể mấy phần.
Bộ trưởng Trịnh đầu , thấy khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của Trần A Ngưu, còn run rẩy.
Nhìn theo tầm mắt sợ hãi của , chỉ thấy Lạc Di đang cầm gậy gõ, giống như một đứa trẻ hoạt bát hiếu động.
Cô ngẩng đầu, với bộ trưởng Trịnh, với một nụ dễ thương, mềm mại, ngọt ngào và vô hại.
Khiến cho trong lòng bộ trưởng Trịnh lập tức rung động, cô bé đáng yêu bao.
Trần A Ngưu trơ mắt Lạc Di giả bộ đáng yêu giả bộ vô tội, tức giận đến méo miệng: “Lãnh đạo, cô dùng gậy đánh , xin ngài giúp một tay.”
Lạc Di sửng sốt một chút, cây gậy trong tay, vẻ mặt thể tưởng tượng nổi: “Lãnh đạo, ngài thấy , mặt ngài còn vu khống hãm hại chớp mắt, bình thường bao nhiêu chuyện thất đức, nghĩ khiến sợ hãi.”
.