Từ Công cô gái tràn đầy tinh thần giảng giải bục, nhéo mặt , đau.
Quả nhiên cô gạt , cấp bậc của cô cao hơn ông , chuyện thật khoa học mà.
Ôi đệt, thế giới còn đường sống ?
hai tháng , ông phát hiện thế giới thật đáng sống, khí trời ngày càng mát mẻ, đám mây ngày càng trắng, trời ngày càng xanh.
Tất cả các cuộc thí nghiệm đều thành thuận lợi, thu về thành công to lớn, ngay khi tất cả ai ai cũng phấn khích reo hò.
Từ Công mừng đến phát , ôm chúc mừng với : "Đồng chí Tiểu Lạc , chúng nghiêm túc chúc mừng một chút… A, ? Mới còn ở đây mà."
Một tổ viên đưa cho ông một tờ giấy: "Đây là của đồng chí Lạc đưa cho ."
Chỉ một hàng chữ: Cháu đây, mong một ngày tương lai gặp , Ly.
Làm xong việc rũ áo , ẩn kín thế cùng danh tiếng.
Từ Công dám tin tưởng, cứ như thế?? Còn lãnh thưởng, tiếp nhận khen ngợi mà.
Ông đuổi theo, nhưng sớm mất dạng.
Ông thất vọng mất mát, là xong việc thối lui hả? Ông còn thể gặp cô chứ?
Tổ viên bên cạnh vẫn ý thức điểm nào đúng, hưng phấn nhiệt tình : "Từ Công, rốt cuộc đồng chí Lạc thuộc đơn vị nào ? Chúng đến đơn vị cô tìm cô ăn , chúc mừng một chút."
Bấy giờ Từ Công mới nhận rằng mãi đến lúc ông vẫn đơn vị việc của Lạc Di, càng cấp chính cục của cô đến từ .
Ông hiểu, đây là chỉ cho ông thấy một phần ông thấy.
Ngay cả chữ ký kết quả nghiên cứu khoa học trình lên cũng chỉ Ly, ký tên đầy đủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-749.html.]
Hốc mắt của ông khỏi đỏ lên, đây mới là màng danh lợi, tình nguyện kính dâng tấm lưng vì tổ quốc.
Khi nước nhà cần, dũng cảm , dốc hết lực.
Sau khi thành nhiệm vụ, yên lặng rời , mang một áng mây màu.
Lòng tập thể, thành tâm thành ý báo quốc.
Mà lúc bấy giờ, Lạc Di thẳng về nhà, từ xa thấy cha cô đang dỡ hàng, cô liền hạ cửa kính xe xuống, lớn tiếng rêu rao: "Cha, cô con gái dễ thương của cha về nè."
Lạc Quốc Vinh lập tức ném đồ trong tay xuống, chạy như bay tới, hai tháng gặp con, ông nhớ lắm .
Đến phòng nghiên cứu tìm cô thì thường cô ở đó, hại chính bọn họ lo lắng ghê gớm.
"Tiểu Di, cuối cùng con cũng về nhà , con ăn gì, cha nấu cho con."
Lạc Di kéo tay Lạc Quốc Vinh, ngọt ngào như một cô gái nhỏ đơn thuần ngây thơ: "Muốn ăn món chua chua cay cay ạ."
Gần đây bận rộn quá, áp lực lớn, cô hứng ăn mấy.
Cô nhớ nhà, nhớ cha , nhưng dù ở cùng một thành phố, cô về nhà một chuyến cũng quá bận thời gian.
Cô nhanh chóng giải quyết xong tất cả chuyện khi nước ngoài.
Phản ứng đầu tiên của Lạc Quốc Vinh là sờ trán con, nóng, vẫn may vẫn may, đổ bệnh: "Nhục đậu khấu với canh chua thịt trâu , con thấy thế nào?"
"Được ạ." Lạc Di híp mắt gật đầu, mặt cha cô vĩnh viễn là đứa bé mềm mại yêu kiều: "Tiểu Nhiên ạ? Nó sắp thi trường đại học nhỉ."
"Ở trường học đấy."
Người xung quanh tò mò hai cha con nhà họ Lạc, đây là cô con gái ông chủ Lạc thường xuyên nhớ nhung ? Trông xinh quá .
Lạc Di bỗng nhiên nghĩ đến việc còn đến trường học của Lạc Nhiên bao giờ, giật : "Chờ chút nữa để con đón em nó tan học ."
Lạc Quốc Vinh thấy quầng thâm mắt cô thì đau lòng thôi: "Con ngủ một giấc , cơm chín sẽ gọi con, em trai con nam tử hán, đón cái gì mà đón, đừng để ý đến nó."