Lạc Nhiên ăn một miếng cơm một miếng trứng, ăn như hổ đói vồ mồi, Lạc Di gắp cho thằng bé một mấy miếng rau: “Ăn từ từ thôi nghẹn bây giờ.”
Trình Tuệ tò mò mấy : “Nhà tiền ? Sao Lạc Tiểu Binh vẫn còn ăn khoai lang.”
Cô chỉ đơn thuần là tò mò thôi, ác ý, cô là cháu gái của thôn trưởng thôn Hồng Tinh, điều kiện gia đình tồi, nhưng mà cũng luôn ăn cơm gạo tinh.
Trình Tuệ thường xuyên ăn bánh cuộn buổi trưa, cái gì cũng cuộn .
cách đó xa, sắc mặt Lạc Tiểu Binh dễ coi lắm, nếu là chị gái nó ngăn cản thì nó xông đến chất vấn luôn .
Dựa cái gì mà nhà chú ba ăn đồ ăn ngon? Nhà thì chỉ thể gặm củ khoai lang c.h.ế.t tiệt ? Khoai lang ăn nhiều chua cổ c.h.ế.t mất.
Nó cũng ăn cơm gạo tinh! Cũng ăn trứng gà! Cũng ăn cơm trong hộp nhôm!
Lạc Di khẽ lắc đầu, trả lời: “Không , cha tớ giúp một ít việc, cho đồ đáp lễ.”
Đây là cái cớ mà cha cô thương lượng xong thì quyết định, ăn bữa ngon cũng ăn quang minh chính đại.
Bọn nhỏ nhà bác cả thỉnh thoảng cũng ăn bữa ngon, bọn họ lấy đồ ăn trong nhà, mắc gì ? Làm gì mà thể để khác thấy giống như trộm cắp ?
Lạc Tiểu Binh trơ mắt cơm gạo tinh, thèm chảy nước miếng, nhịn mà chất vấn: “Vậy thì giao nộp lên.”
Nếu là Lạc Di quá mạnh mẽ, hình tượng đại ma vương quá mức hung hãn thì nó xông đến cướp .
Con ngươi của Lạc Di liếc qua: “Cha lao lực đổi , nếu các ăn thì cũng bảo bác hai đổi . Còn vì giao nộp lên ư? Giao nộp lên cũng rơi đến miệng chúng , sẽ chỉ cho khác hời thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-75.html.]
Lấy chút gạo đấy thì mà chia? Người nghèo chí ngắn chỉ thể keo kiệt thôi.
Nghĩ đến cha còn nỡ ăn, cô tư cách gì mà chia cho khác?
Lý lẽ của cô quá hùng hồn, Lạc Tiểu Binh chớp chớp mắt, ấm ức : “Cô sợ bà nội tức giận ?”
Vừa dứt lời, nó mới nghĩ đến đây là ai chứ? Người dám g.i.ế.c gà, dám đối nghịch với bà nội.
Lạc Di ăn hết một miếng trứng gà cuối cùng, : “Sợ chứ, ăn xong sợ.”
Sự ngang ngược cũng đủ đấy.
Lạc Tiểu Binh tức đến , nó vỗ mạnh bàn một cái xông khỏi phòng học, Lạc Tiểu Đào vội vàng đuổi theo .
Lúc Lạc Nhiên mới ngẩng đầu lên , khuôn mặt nhỏ hiện lên sự lo lắng: “Chị, chia cho bọn họ ăn thật sự là ?”
“Em chia ?” Lạc Di thằng bé chằm chằm.
“Em….” Lạc Nhiên do dự một chút, chia: “Em còn ăn no.”
“Ăn .”
Lúc tan học về nhà, hai chị em Lạc Tiểu Binh cũng đợi hai chị em Lạc Di, vội vàng chạy về , đây là nảy sinh hiềm khích với bọn họ.
Lúc Lạc Tiểu Đào qua còn nở một nụ ngại ngùng với Lạc Di, đó vội vàng chạy theo, nếu như em trai gì sơ suất thì cô sẽ xui xẻo.
Lạc Di cũng thèm quan tâm, thu dọn xong túi sách thì chậm rãi nắm tay Lạc Nhiên về.