Ông cụ Tiêu đích dạy thêm cho , nhưng xem vẫn tiến triển gì, thật là rầu.
Chủ nhiệm cảm thấy cô chỉ là giỏi, học sinh cấp ba cực khổ thế nào cô ? “Đâu thể như thế, Lạc Nhiên cũng xuất sắc ...”
Chuông tan học vang lên, Lạc Di vội vàng dậy: “Cảm ơn thầy, em tìm Lạc Nhiên.”
Cô rời , các giáo viên khác lẩm bẩm: “Chị gái của Lạc Nhiên xinh thật, giống như tiểu tiên nữ , gen nhà họ ghê.”
“Lạc Nhiên bằng chị .”
Chủ nhiệm khẽ cau mày: “Con trai gì? Có tài là , con gái mới cần gương mặt.”
Ngay khi chuông tan học vang lên, những học sinh trông uể oải lập tức bừng tỉnh.
Lạc Nhiên sờ bụng, cảm thấy đói, bánh mỳ mang theo chia cho đám bạn cùng ăn sạch hết .
Cậu gói ghém cặp sách, vác lên lưng, định về nhà ăn cơm.
Không cha ở nhà nhỉ? Gia đình bốn , học sinh cấp ba như là nhàn nhất.
Cậu bước khỏi phòng học thì mấy cô học sinh tới, một nữ sinh trong đó mắt sáng lên Lạc Nhiên.
Một nam sinh chủ động mời: “Lạc Nhiên, đói , cùng ăn mỳ , bên cạnh trường mở một quán mỳ khá ngon đấy.”
Lạc Nhiên sang, là học sinh lớp 11 từng chơi bóng rổ chung, nhưng lên lớp 12 thì thấy chơi cùng họ nữa: “Quán mỳ?”
Lần họ chơi bóng xong thì hẹn cùng ăn gì đó, là vui vẻ.
Cậu học sinh đó mỉm rạng rỡ: “ , ngoài mỳ còn bánh bao chiên thịt bò, cơm chiên Dương Châu, bánh bao súp...”
Ánh mắt Lạc Nhiên sáng lên, ông cụ Tiêu thích ăn bánh bao súp: “Vậy chúng cùng thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-752.html.]
Sau khi ăn xong gói vài phần bánh bao súp mang về, hảo.
lúc , Tăng Đình Đình xách cặp tới: “Lạc Nhiên, học thêm, gì thời gian ăn bánh bao? Hay là mua về ăn .”
Lạc Nhiên nghĩ cũng thấy đúng, : “Được, ý kiến cũng tệ.”
Đột nhiên, cô gái đôi mắt sáng đó lên tiếng: “Tăng Đình Đình, là nữ sinh, cả ngày cứ bám theo Lạc Nhiên, dè dặt, quá hổ.”
Lạc Nhiên ngây ngốc, là ai? Hình như quen cô .
Tăng Đình Đình lạnh lùng : “Liên quan đết gì đến .”
“Cậu chửi tục , là nữ sinh hư đốn ?” Cô gái lời lẽ đanh thép quát, “Anh Lạc Nhiên, cô còn học mà thích cặp kè với nam sinh gia cảnh , từ nhỏ lo học hành, đừng lừa, cô quan tâm mà quan tâm đến gia cảnh của đấy.”
Đám học sinh ngây ngốc, lượt sang Tăng Đình Đình, Tăng Đình Đình tức giận mặt đỏ bừng.
Lạc Nhiên ngây ngô, chơi cùng bạn học nữ, tâm tư chỉ theo chị gái .
trực giác của chính xác, bản năng mách bảo thích cô gái : “Cậu nghĩ nhiều , điều kiện gia đình bình thường, còn nữa, một cô gái như thế thật sự ?”
Cô gái bày vẻ mặt đúng là tên ngốc đáng thương, : “Anh Lạc Nhiên, bình thường khiêm tốn cỡ nào cũng gia cảnh , đôi giày mang là sản phẩm nước ngoài, trong nước mua , hơn nữa thường đổi giày, chắc mười mấy đôi nhỉ.”
“Anh đấy, gia đình bao bọc kỹ quá, quá ngây thơ, Tăng Đình Đình lừa xoay vòng vòng.”
Cô một tiếng hai tiếng đều gọi Lạc Nhiên, như thuộc, nhưng Lạc Nhiên thực sự cô .
Lạc Nhiên: ...Vậy mà để ý đến giày của ?
Cô gái vẫn đang lảng vảng: “Tăng Đình Đình, giữ thể diện cho , bán mua tương lai ... á.”
“Bốp.” Tăng Đình Đình vung tay tát mặt cô gái đến sưng tấy, cô tức giận hét lên: “Cô dám đánh ?”
Cô điên cuồng đánh trả, Tăng Đình Đình cũng dễ chọc, hai bắt đầu đánh .