Lâm Nguyệt Vân cực kỳ sợ hãi, bảo vệ hai đứa con ở phía : “Con khốn , ngươi dám?!”
Bà thể tùy tiện hủy hoại con cái khác, nhưng con của rụng một sợi tóc cũng cảm thấy đau lòng.
Tăng Lập Vĩ , bà gì ? Hả?
Những khác nhà họ Tăng cảm thấy như sét đánh, con nó, đây là đánh mà khai ? Không ngờ bà là như !
Giọng lạnh lùng của Lạc Di vang lên như đòi mạng: “ ghi âm .”
“Ngay cả chửi khác cũng ?” Trong mắt Lạc Di tràn đầy giễu cợt: “Bà đúng là hai mặt, giả vờ nhiều năm như thế mệt ?”
Trái tim Lâm Nguyệt Vân thắt , nỗi sợ hãi to lớn bao trùm lấy bà , bà cố gắng giải thích: “Vừa tao chỉ quá lo lắng cho con tao thôi, rõ mày gì.”
Tăng Lập Vĩ lập tức bênh vực: “ đúng, vợ là yếu đuối hồ đồ, cô …”
Đương nhiên ông thể để vợ tù , điều đó sẽ ảnh hưởng đến danh dự của nhà họ Tăng, còn gây trở ngại đến tương lai của con cái nữa.
Có một tù thì sẽ vượt qua bài kiểm tra lý lịch chính trị.
Lạc Di nheo mắt : “Tăng Lập Vĩ, thể hiểu là ông rõ tất cả những việc bà ?”
Tăng Lập Vĩ ghét con nhóc nhà quê hùng hùng hổ hổ , cô hại ông tổn thất nhiều tiền , ông còn tính sổ nữa.
“Tất nhiên, cô là vợ , là của hai đứa con , tin nhân cách của cô .”
Lạc Di cũng chỉ chờ câu của ông thôi, cô khẽ mỉm : “Rất , coi như đồng phạm, bắt ông luôn .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-783.html.]
Tất cả đều sợ ngây , Tăng Lập Vĩ khiếp sợ há to miệng, dám tin tai .
Bà cụ Tăng tức giận chửi thề, dùng những lời lẽ thô tục hỏi thăm mười tám đời tổ tiên của Lạc Di.
Lạc Di chỉ lạnh lùng bà một cái khiến bà run cầm cập, nghẹn lời.
Vợ chồng Tăng Lập Vĩ còng tay dẫn ngoài, hai chị em Tăng Thiến Thiến sợ hãi bật .
Chỉ trong mấy phút, tất cả đều loạn hết cả lên.
Trước mắt ông cụ Tăng tối sầm , ông đột nhiên lớn tiếng hét lên: “Dừng tay, các định ngang nhiên chống đối nhà họ Tăng chúng ? Lạc Di, mày hậu quả ?”
Lạc Di dừng chân, vẻ mặt lạnh như băng: “ , con cả nhà họ Tăng là cán bộ cấp huyện, con rể thứ hai là Phó chủ nhiệm Chu, cán bộ cấp sở, con rể thứ ba là cán bộ cấp xã. Nếu họ kết hợp với thì sẽ là một thế lực nhỏ, nhưng nếu dám đến đây thì sợ trả thù.”
Cô nhếch môi nở nụ lạnh nhạt: “Có một câu , ‘Những ai đụng chạm đến Trung Quốc của thì dù xa cũng sẽ giết!’. Mà thì nếu ai đụng chạm đến nhà , cho dù chạy đến chân trời góc biển, vẫn sẽ đích tiễn họ về Tây Thiên.”
Người nhà họ Tăng: Thật tàn nhẫn!
Ông Tăng cũng sợ hãi: “Mày…mày…coi thường pháp luật!”
“Pháp luật ?” Lạc Di đột nhiên nổi trận lôi đình, tát Lâm Nguyệt Vân một cái, khiến bà ngã đất.
“Aaaa.” Lâm Nguyệt Vân thể ngờ Lạc Di đánh là đánh ngay: “Cái con điên .”
“Lâm Nguyệt Vân, là bà chọc . Khi bà sai c.h.é.m em trai , trong lòng bà chắc sung sướng đúng ? Bà tính toán tất cả, việc gần như chê , nhưng bà tính tới biến là .” Chỉ cần nghĩ đến cảm giác đau khổ khi đợi ngoài phòng phẫu thuật, thậm chí cô còn g.i.ế.c .
Nếu hại cô thì cô cũng tức giận đến thế, nhưng hại nhà cô thì cô sẽ tức giận phát điên.
Nó chỉ là một đứa trẻ trưởng thành, từng điều gì cả.
“Cho nên, bà và nhà bà đều trả giá đắt.”