Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 792

Cập nhật lúc: 2025-03-24 23:01:11
Lượt xem: 68

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vào văn phòng, chị Tiêu mang lên hai tách , hai đĩa điểm tâm.

Của Lạc Di là táo đỏ long nhãn, của ông cụ Mạc là sâm, “Lạc Di, em một nữa cho thầy với cặp mắt khác xưa, hôm nay đúng là tam hỉ lâm môn.”

một nữa đưa một bản báo cáo thật , dùng thành tích chứng minh tầm quan trọng của viện nghiên cứu , cũng chặn miệng của một .

“Cái ạ?” tuy rằng Lạc Di lấy thành tích như , nhưng cô một chút cũng hề kiêu ngạo.

Cô lấy từ trong ngăn kéo một cái hộp gỗ xinh , đây là một chiếc hộp đặt riêng, hoa văn tường vân.

Cô thu dọn đồ đạc, bỏ từng thứ một, khi kiểm tra nhiều , xác định vấn đề gì mới đóng hộp .

“Thầy , đây là lễ vật em tặng cho vị , thầy cứ đây là lễ vật quốc khánh nhé.”

“Được.” Ông cụ Mạc vui vẻ đồng ý, tạo thành tích thì cũng nên cho cấp , sẽ cấp chú ý nhiều hơn.

“Cái ......” Lạc Di mở to một đôi mắt sáng ngời, tươi ngọt ngào, “Ông cũng sẽ quà đáp lễ chứ ạ?”

Ông cụ Mạc mở to hai mắt, con nhóc đúng là nghịch ngợm mà.

Vậy mà còn cho lãnh đạo đáp lễ?

Lạc Di cảm thấy bình thường, “Cái gọi là qua , đúng ạ?”

“Em…” Ông cụ Mạc cảm thấy con của Lạc Di kỳ lạ, đầu óc tư duy giống với những khác. “Em cái gì?”

Lạc Di đảo tròng mắt, “Em thích bài thơ《 Thấm Viên Xuân - Trường Sa 》 , thể ông đích tặng em ạ?”

Ông cụ Mạc dở dở , hết nửa ngày thì bút tích của .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-792.html.]

Ông gõ nhẹ đầu của Lạc Di, “Lạc Di , em loạn , dám đưa tay đòi đồ với lãnh đạo.”

Lạc Di ha ha , “Có khi nào mà em dám chứ? Lần em còn chủ động yêu cầu ở ăn cơm đấy.”

Mạc lão vỗ trán thở dài, ? Đứa nhỏ cái gì mà dám ?

Quên , mặc kệ, ông cứ đưa đồ , về phần lúc nào chuyển đến mặt lãnh đạo thì ông cũng quyết định .

Bên trong còn quy trình kiểm tra nghiêm ngặt, hết tầng đến tầng khác.

Còn , lãnh đạo bình thường thật sự bận rộn, chắc chú ý tới những thứ .

ông , đêm đó, lãnh đạo nhận túi quà tặng lớn của Lạc Di.

Lãnh đạo cùng với nhà ăn cơm tối xong, thấy thư ký giống như lời , “Có chuyện gì?”

Thư ký chút ấp úng , “Có tặng cho chú một phần lễ vật, là quà tặng quốc khánh, đoàn cảnh vệ kiểm tra qua, vấn đề gì ạ.”

Lãnh đạo chút mơ hồ, thời gian ai dám quang minh chính đại tặng quà cho ông chứ? món quà quốc khánh , giống bình thường. “Là ai đưa tới?”

Thư ký vẻ mặt kích động, ánh mắt sáng lên thần kỳ, Là Lạc Di ạ, chú còn nhớ cô ?”

Lãnh đạo khỏi nở nụ , là một cô gái nhỏ thông minh to gan, một đôi mắt linh động. “ nhớ rõ cô gái , mang đồ tới đây xem thử.”

Vừa mở xem, thấy bên trong là hai chiếc điện thoại di động nhỏ nhắn tinh xảo, hai chiếc MP3, hai cây bút ghi âm, còn thêm hai cái đài...

Ông sửng sốt một chút, chữ ghi bao bì hộp đựng bên ngoài, máy tính xách tay?

Có một bàn tay còn vươn nhanh hơn so với ông , là con trai út của ông , mới từ nơi khác về thủ đô việc, vì một bận rộn như lãnh đạo bớt chút thời gian ăn cơm với nhà. “Nhỏ như ? Khoa học kỹ thuật của nước lợi hại như ?”

Cháu trai nhỏ ở bên cạnh kích động thúc giục, “Nhanh mở xem thử.”

bọn họ cách sử dụng như thế nào.

Loading...