Lạc Quốc Vinh thấy ông cụ Mạc tiến , thò đầu chào hỏi một tiếng, “Ông Mạc đúng là lộc ăn, đêm nay món Phật nhảy tường, để bồi bổ thể cho .”
Nhìn Tiểu Di thật sự vô cùng mệt mỏi, ánh mắt cũng thể nào mở , ông đau lòng, ông nhờ vơ vét hết các loại nguyên liệu nấu ăn để bồi bổ thể, bổ sung chất dinh dưỡng cho con gái thật mới .
Ông cụ Mạc ha hả, phật nhảy tường , coi như là thịt rồng ông cũng ăn vô!
“Hả, phật nhảy tường ? Vậy thì cho một chén .”
Ông thoáng qua đồng hồ, hơn mười giờ đêm ? Giờ ai nấu ăn? Người nhà họ Lạc cũng kỳ quái. “Con bé còn đang ngủ ?”
“Ừm, hơn tám giờ trở về nhà thì lập tức ngủ .” Lạc Quốc Vinh đây là đang nấu ăn chuẩn cho con gái, để lỡ như lúc nửa đêm cô tỉnh , thì chỉ cần hâm đồ ăn nóng là thể ăn .
Ông cụ Mạc im lặng, ăn ké một bữa cơm, uống một chén Phật nhảy tường lớn, thấy Lạc Di vẫn còn tỉnh dậy, ông cũng ở nán lâu.
Ông đem lễ vật để , “Mấy thứ là của khác tặng cho Lạc Di, quý giá, cất cho kỹ đấy nhé.”
Lạc Quốc Vinh chút mờ mịt, “Đồ vật quá quý giá như nhà chúng thể nhận , hiện tại nhà của chúng cũng nghèo.”
Trước nhận đồ, chỉ là bởi vì trong nhà quá nghèo, gì để ăn uống.
Ông cụ Mạc trong lòng mệt mỏi, chuyện thêm nữa, để đồ .
Sáng sớm hôm Lạc Di cơn đói cho tỉnh giấc, bụng đói kêu lên ùng ục, cô mở cửa ngoài.
Cô dụi dụi mắt, “Cha ơi, gì ăn ạ?”
Cô ở bên ngoài cho dù giỏi giang thế nào, thì ở nhà cũng chỉ là một đứa bé mà thôi, khi đói bụng thì tìm đến cha .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-795.html.]
Ngô Tiểu Thanh mỗi ngày đều ở bệnh viện chăm sóc cho con trai, Lạc Quốc Vinh thì lo liệu việc ăn và chăm sóc gia đình.
Lạc Quốc Vinh ở phòng bếp thò đầu , “Có , tối hôm qua cha chuẩn cơm nước cho con, thấy con ngủ ngon quá nên cha gọi con dậy, con uống một chén Phật nhảy tường để lót , cha thêm cơm chiên thịt bò cho con.”
“Vâng ạ.” Lạc Di chạy phòng vệ sinh, thấy kem đánh răng lấy sẵn ở bàn chải đánh răng, chậu rửa mặt nhỏ cũng pha xong nước ấm.
Trong lòng cô ấm áp, cha đúng là yêu cô nhất mà.
Rửa mặt xong, cô bàn ăn, một chén Phật nhảy tường, một quả trứng luộc bóc sẵn.
Cô uống một ngụm Phật nhảy tường, mùi vị tươi ngon lập tức cướp mất trái tim của cô, cô híp mắt.
“Cái ăn ngon lắm ạ, tay nghề của cha tiến bộ .”
Điểm đắc ý nhất của Lạc Quốc Vinh là vợ con thích ăn cơm ông nấu, mỗi như đều là sự cổ vũ lớn cho ông .
“Vậy cha cho con ăn nhé.”
Lạc Di múc con bào ngư lớn, ăn một ngụm! Hải sâm, ăn một ngụm! Bụng cá, ăn một ngụm! “Cái đắt lắm ạ, nhà chúng mới mua đất, còn đang nợ ngân hàng nữa.”
Cô cho gia đình tiền sinh hoạt phí, nhưng cha cô sống c.h.ế.t chịu nhận, cô vẫn còn là một đứa bé, còn đang học.
Làm cha nuôi nấng con cái, là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Lạc Quốc Vinh từ đến nay cũng nỡ ăn món , “Con yên tâm, tiền bồi thường đến một triệu đồng lận đấy.”
Thật ông cũng hề cảm thấy vui vẻ khi nhận tiền .
Lạc Di bỗng nhiên cảm thấy ăn ngon nữa, “Đừng đụng tiền của Tiểu Nhiên, tìm cơ hội mua cho nó một mảnh đất , hoặc là mua một ít bất động sản cho nó, nếu nó lựa chọn con đường , thì cho nó thêm một chút sức mạnh.”
Từ xưa đến nay, tiền là sức mạnh của một .