Lạc Quốc Vinh lời con gái, “Như cũng , cha nhớ bạn của con mua một mảnh đất ở Vương Phủ Tỉnh, định gì?”
Lạc Di suy nghĩ một hồi, “Có lẽ là là xây dựng một khu kinh doanh của riêng , nhà nhiều tiền.”
Chẳng qua, cho tiêu , tiêu bao nhiêu, là một vấn đề khác.
Lạc Quốc Vinh ngẫm nghĩ, “Vậy con xem cơ hội để mua thêm mấy cửa hàng , cho thuê cửa hàng là yên tâm nhất, mua đất còn xây nhà, rườm rà.”
Lạc Di ăn một miếng cơm chiên, thịt bò mềm, từng hạt cơm rõ rệt, tản một mùi thơm mê .
“Được ạ, để con hỏi thăm xem.”
Lạc Quốc Vinh nhớ tới một chuyện, “ , thầy của con tối hôm qua tới đây, thần sắc vẻ lắm, rảnh thì con khuyên ông kiểm tra thể .”
Lạc Di bỗng nhiên sửng sốt, thần sắc ? Có ? Làm cô nhớ mặt của ông đỏ bừng vui vẻ cơ chứ? “Con ạ.”
“Còn nữa, ông để một đống đồ, là của khác tặng cho con đấy.”
Lạc Di cũng quá để tâm, tưởng là đặc sản của mấy sư gửi cho thầy, chia cho cô một chút.
Ăn no , cô cảm thấy mỹ mãn thở dài một , bỗng nhiên nhớ tới đống đặc sản, vội vàng chạy tới xem thử, để cho cô xem cái gì ngon nào.
Lần gửi tới món mực sợi ăn ngon.
Lạc Di mở hộp , ơi, mà là quà đáp lễ của lãnh đạo, nhanh như ? Điều đúng là khoa học mà.
nét chữ của bài từ nhẹ nhàng hùng hậu, như rồng bay phượng múa, vô cùng lực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-796.html.]
Lạc Quốc Vinh tò mò gần , bình luận vài câu, “Chữ thật là , thể đem bán , phỏng chừng thể bán mấy trăm đồng đấy, tệ tệ.”
Bạn bè của ông cụ Mạc đều là học giả chuyên môn, xuất hiện thêm một nhà thư họa, điều thật sự quá bình thường, đều ở trong giới văn hóa cả thôi.
Khóe miệng của Lạc Di giật giật, “Cha, cha xem chỗ .”
Cô chỉ tay lạc khoản, Lạc Quốc Vinh theo tầm mắt qua, hả?
Chiếc đũa trong tay ông rơi loảng xoảng xuống đất, ông cũng thèm nhặt , môi run rẩy, “Đây...... Đây là giả ?”
Lạc Di hì hì trêu chọc, “Nó chỉ đáng giá mấy trăm đồng mà thôi, cần gì giả cơ chứ?”
Lạc Quốc Vinh:...A a a, để cho ông yên! Đừng chuyện với ông nữa!
Lạc Di đem bức tranh chữ thu , về phía mấy thứ khác, hai cái khăn lụa, một hồng một đỏ, lẽ là cho con các cô.
Một bộ đồ ăn Cảnh Đức trấn, màu sắc , đồ án là sứ Thanh Hoa, vô cùng tinh xảo.
Một cây bút bi vàng Parker, một chiếc máy ảnh Nissan, một chiếc chăn cừu và hai hộp đồ ăn nhẹ.
Ánh mắt của Lạc Quốc Vinh thẳng, đây đều là đồ tiền cũng mua .
“Tiểu Di, những thứ đều là lãnh đạo tặng ư? Nhiều như ? Tại ông tặng cho chúng ?”
Lạc Di cũng chú ý nhiều, cô thấy qua nhiều thứ hơn , cô chỉ cầm chiếc máy ảnh lên để nghiên cứu, đây là bệnh nghề nghiệp của nhân viên nghiên cứu khoa học, “Con tặng cho ông một phần quà, đây là quà đáp lễ của ông .”
Cô chút để ý , Lạc Quốc Vinh trợn mắt há hốc mồm, “Tiểu Di , cha phục khác, cha chỉ phục con thôi.”
Tiệc mừng công tổ chức tại một khách sạn lớn, bao trọn một khu ghế lô lớn, vô cùng vui vẻ vui chơi giải trí.
Lạc Di giơ ly rượu lên, tất cả đều yên tĩnh , “Đây là tiệc mừng công, chúc mừng thành quả hạng mục nghiên cứu đầu tiên, các nhân viên liên quan đều thể cấp một căn phòng ở.”