“Ha ha ha.” Tiêu Thanh Bình cao giọng to, "Không ngờ điểm yếu của tên là bài tập, để chuẩn thêm mấy quyển, tới nào đập đó.”
"Phụt.” Lạc Di mi mắt cong cong.
Tiêu Thanh Bình bưng một mâm tôm hùm, lột vỏ bỏ mâm của Lạc Di.
Lạc Di chấm nước chấm pha, ăn ngon lành, tôm hùm đất to tươi dai, cô thích ăn.
Hôm nay bỗng nhiên ăn món Nhật nên lấy ít, nguyên liệu nấu ăn tươi ngon, Lạc Di lột một con cua lớn, miệng đầy cua thịt vô cùng thỏa mãn.
Tiêu Thanh Bình tranh thủ thời gian đây ăn bữa tối cùng cô, ăn xong phòng thí nghiệm.
Anh lấy hai bằng tiến sĩ, ngành Vật lý và ngành Khoa học Vật liệu, bây giờ còn đang cố gắng học công trình hàng vũ trụ tại MIT, tốc độ thúc ngựa cũng đuổi kịp.
Học thần siêu cấp giỏi giang như đấy.
"Ăn ít đồ sống nguội thôi, để lấy cho em một bát canh nóng.”
Hai đều bận rộn học tập, hiếm khi gặp một , nhưng tình cảm vẫn luôn .
Đều là kiểu học sinh giỏi lý trí, một lạnh một nóng, theo lý thuyết thì những quá giống khó mà bên lâu dài , nhưng bọn họ quen từ sớm, bạn với trong lúc hoạn nạn, cùng chịu đựng từ những ngày cuộc sống còn gian nan.
Thế nên đối với Tiêu Thanh Bình thì Lạc Di là duy nhất của , là sự cứu rỗi dành cho .
Lạc Di bưng chén canh nóng hổi, húp một ngụm: “ , mấy ngày nữa em buổi gặp nhóm Ada, rảnh ?”
“Có.” Tiêu Thanh Bình tỏ vẻ thoải mái: “Chủ nhật , mời lão Phương một bữa tiệc lớn, cần ngoài ăn gì.”
Lạc Di ăn buffet mãi cũng ngán , ngày nào cũng ăn những món ngon thế giới thì thấy nos cũng chỉ như thôi.
Mặc dù đồ ăn Trung Quốc, nhưng hương vị đủ chính tông, vẫn là lão Phương nấu ngon hơn: "Được thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-816.html.]
Tiêu Thanh Bình nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, trong mắt tràn đầy dịu dàng: “Lễ Giáng Sinh nhiều party, chúng nghỉ ngơi một ngày, hẹn hò .”
Hai mắt Lạc Di sáng lên, dùng sức gật đầu: "Được, em sẽ trang điểm thật xinh .”
Nói thật, ngày nào cô nghỉ ngơi đàng hoàng cả.
Cô xin chương trình học liên thông lên tiến sĩ, thông thường cần mất năm năm, nhưng bên chỉ cho cô thời gian bốn năm thôi.
Mà cô còn học thêm ngành Khoa học Vật liệu, thời gian thật sự đủ dùng.
Cô chỉ thể chọn thêm mấy môn học, tranh thủ thành xong chương trình học sớm hơn.
Còn USB, cũng sớm một chút, còn đang chờ đấy.
Tiêu Thanh Bình mỉm khẽ, tựa những đoá hoa mùa xuân: “Không cần thúc ép quá , em còn mà.”
Lạc Di ăn no, lau tay, bàn tay như búp măng, những ngón tay thon dài như tác phẩm nghệ thuật xinh .
"Lúc ở bên thiên hạ vô địch, còn lúc tách thì ai cũng tài giỏi, em thật sự thích những lời .”
Tiêu Thanh Bình hết cách với cô, nhưng đây mới là Lạc Di chân thật, dựa bất cứ kẻ nào, độc lập, kiên định.
Thời tiết trở lạnh, cơm nước xong Tiêu Thanh Bình xách một túi hoa quả lớn đưa Lạc Di về ký túc xá, đưa đến cửa ký túc xá thì đưa trái cây cho cô trở về.
Các bạn cùng phòng đều ở phòng khách, tập trung tinh thần xem TV, đến chuyện cô bước cũng .
“Các đang xem gì thế?”
Vẻ mặt mấy nữ sinh phức tạp, Nicole vẫy tay với cô: "Leyi, nước các tin tức lớn kìa."
Lạc Di thấy thế lập tức chạy tới, chằm chằm TV, khóe miệng nhếch lên.
Hóa là đang chiếu cuộc họp báo công bố chính thức về laptop, mang tới sự chấn động ở phạm vi cầu.
Nhất là về hình dáng, chức năng mạnh mẽ, tiện lợi mang theo, xuất hiện sản phẩm như , thể là đủ gây chấn động, đây là cái laptop đầu tiên thế giới mà.