Là món trộn, gì cũng , mấy tầng liền, xếp từng tầng như màn xiếc chồng , cùng là đủ loại rau, ở giữa thịt gà, vịt, cá, nhất là hải sâm, tôm, bào ngư, trông bắt mắt.
Lạc Di vô cùng ăn.
“King kong.” Chuông cửa reo lên, một lát , A Văn mang theo hai .
Là quen, nhà ngoại giao Chương, từng quen Lạc Di và Tiêu Thanh Bình, đang theo dõi hãng điện tử của nước Mỹ.
Tiêu Thanh Bình nước ngoài du học cũng do ông chăm sóc.
Cho nên là quen, ngoài.
Nhà ngoại giao Chương mang tới nhiều đồ tết, ăn, uống, dùng đủ cả, nghĩ chu đáo.
Tiêu Thanh Bình nhận lấy hề khách khí, quen mà, khi về tặng một phần quà là .
Lạc Di phía nhà ngoại giao Chương, nhíu mày, híp mắt, vẫy tay: “Anh rể, là .”
Nhà ngoại giao Chương ngây : “Sao là rể của cháu?”
Lạc Di chỉ một đứa em trai ruột, chị gái.
Lạc Di giải thích: “Thầy em là cha vợ của , vợ là sư tỷ của em.”
Bọn họ chỉ duyên gặp một khi cô đến chúc Tết ông Mạc.
Tưởng Kiện Vân cũng bất ngờ, nhớ cô bé , tử cuối cùng mà cha vợ đắc ý nhất, còn tặng cho họ ba cái đồng hồ đeo tay.
“Lạc Di, em ở đây? Đi du lịch hả? Còn cảm ơn em tặng đồng hồ nữa, ích, cứu mạng Tiểu Duyệt.”
Lạc Di sợ hết hồn: “A? Có chuyện gì ạ?”
Tưởng Kiện Vân chỉ đơn giản, con trai ở nước ngoài bắt , lúc quan trọng tìm nó nhờ định vị.
Tên bắt cóc bắt chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ, còn dám tin, ngừng hỏi họ tìm .
“Tiểu Duyệt chứ ạ?” Đó là đứa cháu ngoại mà thầy yêu thương nhất, đứa bé đó cũng đáng yêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-828.html.]
Tưởng Kiện Vân còn thầm sợ hãi, nhưng thể hiện mặt: “Không , chỉ sợ hãi chút thôi.”
Nhà ngoại giao Chương nhíu mày: “Lạc Di, cháu thiên vị nha.”
Lạc Di chỉ đồng hồ đeo tay của ông : “Dạ , cháu sẽ cài đặt cho bác.”
Nhà ngoại giao Chương lập tức cởi đồng hồ , đưa cho Lạc Di. Cô kĩ, phát hiện nó đắt.
Cô thuận miệng hỏi: “Chỉ tiêu của bác năm nay hết ?”
Nội bộ bọn họ định mức, thể mua một thứ với giá thấp.
Nhà ngoại giao Chương hiểu Lạc Di, quen thì sẽ khách khí với , dĩ nhiên, chỗ cũng sẽ nghĩ đến : “Cháu gì?”
“Cháu mấy cái điều hòa.”
“Mấy cái á? Bác bản lĩnh đó.” Nhà ngoại giao Chương quen với cái kiểu ngựa thần lướt gió tung mây của cô : “Sao cháu tìm bác cả cháu ? Bản lĩnh của ông lớn hơn bác.”
“Ông quá bận.” Lạc Di mím môi: “Được , cháu xem , nếu thì cháu mấy cái.”
Nhà ngoại giao Chương: … Làm? Không hồ là Lạc Di.
“Nếu là tự , cho bác mấy cái.”
“Ok.”
Tưởng Kiện Vân mà ngây , nhà ngoại giao Chương là cấp lúc của , dĩ nhiên, cấp bậc bây giờ cũng cao hơn .
Trong ấn tượng của , nhà ngoại giao Chương là ôn hòa như ngọc, khiến cảm giác như trong gió xuân, chú trọng lễ nghi, việc đều khách khí.
giờ ông chuyện với Lạc Di, quen cần giữ lễ, cái gì thì cái đó.
“Hai ?”
Vẻ mặt nhà ngoại giao Chương nghiêm túc : “ trịnh trọng giới thiệu nhé, đây là Tưởng Kiện Vân, nhà ngoại giao tới ; đây là Lạc Di, đây là Tiêu Thanh Bình, là đối tượng cần bảo vệ trọng điểm, hơn nữa còn phục vụ cho họ, gì cho đó.”
Tưởng Kiện Vân vô cùng ngạc nhiên. Trước khi tới, vô cùng tò mò về nhân vật trong hồ sơ tuyệt mật.
Kết quả, nhân vật đó là Lạc Di?
Lòng sôi sục lên, mặt vẫn tỉnh bơ: “Được.”