Là nội bộ gửi qua cho cô, theo lý mà , ngày mai mới nhất của tạp chí khoa học mới chính thức phát hành.
Các giáo sư ở đây đều là những đam mê khoa học cuồng nhiệt, nhao nhao vây quanh cùng xem.
Sau khi xem xong, liền bắt đầu thảo luận: "Được, cái , cái ý tưởng thể thực hiện , chúng thể thí nghiệm thử."
" cũng nghĩ là khả thi, chi tiết đều rõ ràng."
Lạc Di hình như mới nhớ , thêm một câu: "À, quên , thí nghiệm, cũng kết quả , xin cấp độc quyền sáng chế ."
Tất cả thỏa mới lấy .
Cô lấy vài cái USB: "Nếu thầy thích, em tặng thấy vài loại."
Giáo sư Johnson cho sững sờ, học trò của ông âm thầm chuyện lớn?
Một sinh viên vô cùng ngạc nhiên thốt lên: "Ôi trời, là nghiên cứu và phát triển :Phecda? Giỏi quá."
"Ừ." Thấy thầy hướng dẫn trả lời, Lạc Di trực tiếp thả nó mặt ông , các giáo sư khác lập tức lao tới chộp lấy, bọn họ cũng thứ , giống hệt như !
Nó hữu ích, thể nhét dữ liệu nghiên cứu đó, mang theo bên , cũng thể mã hóa, đặc biệt thuận tiện khi công tác.
Ngoài , sinh viên luận văn in bài , sửa sửa nhiều bản, bản thảo chất thành núi nhỏ, chỗ mà để.
Bây giờ chỉ cần đưa lên USB là , đến khi bản thảo hiệu đính mới in .
Tâm trạng của giáo sư Johnson phức tạp: "Sao nhắc tới?" Chẳng lẽ là đề phòng ?
Lạc Di liếc thư ký đó: "Loại vật dụng tùy ý như , tiện nhắc đến ạ."
Thư ký:! ! !
Mọi : “...”
Những tham dự đều là những tên tuổi lớn trong ngành máy tính, đang thảo luận nghiên cứu về hướng tương lai của ngành, cùng với nhiều hướng phát triển khả thi khác .
Lạc Di lắng cẩn thận, thậm chí còn ghi âm bằng bút ghi âm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-841.html.]
Chỉ là… Cứ luôn một con mắt chằm chằm, hành động đều ở mắt đối phương.
Lạc Di chỉ đành giả vờ như , nên gì thì đó, ảnh hưởng gì cả.
Đột nhiên lúc đang đến gửi hộp thư điện tử, Lạc Di vểnh tai lên chăm chú lắng , hồi lâu bỗng nhiên hiểu .
Hiện tại chỉ một cách để liên lạc, đó là gửi tin nhắn thông thường, hơn nữa máy tính của bên nhất quán.
Không thể tải lên các tệp lớn hơn một chút, điều hạn chế nhiều dùng.
Mà bọn họ thiết kế một chương trình gửi thuận tiện hơn, dung lượng lớn hơn.
Lạc Di khẽ lắc đầu, cô thiết kế khi ở Trung Quốc, chỉ là kích thước tập tin một giới hạn nhất định.
Những bức ảnh giống như cũng thể tải lên, nhưng tải lên những bài luận văn hàng chục nghìn chữ vấn đề gì.
Người đàn ông tóc vàng đột nhiên lên tiếng: "Cô Lạc Di, cô đang lắc đầu, nghĩa là cảm thấy những gì là sai?"
Lạc Di trợn mắt, cô chằm chằm suốt một ngày thú vị ? Hay là một gã siêu giàu nào đó.
Cô hào phóng tự nhiên dậy: "Vậy để một câu, khi thiết kế thư điện tử, thì hãy nâng cao tốc độ mạng ."
Cô đánh trúng điểm mấu chốt, trúng tim đen.
Mọi đều đồng tình về điểm : "Em đề xuất gì ?"
Lạc Di lắc đầu: "Không ạ, em chỉ là một sinh viên bình thường."
Mảng mạng lưới mạng quá nhạy cảm, cô dính líu quá sâu.
Thư ký đó lập tức nhảy dựng lên: "Vậy cô tư cách gì mà ở đây?"
Lạc Di nhịn mà lớn, đúng là một con ch.ó săn, chủ nhân chỉ hướng nào thì cắn theo hướng đó: "Còn thì ?"
Thư ký phản ứng gì: "Cái gì?"
"Sếp của là dựa khả năng kiếm tiền, còn dựa khả năng ôm đùi sếp." Lạc Di chỉ bên cạnh : "Về phần những sinh viên như chúng , tất nhiên là dựa thầy hướng dẫn , tư cách ở đây , nên chất vấn lãnh đạo của trường chúng , chứ với một sinh viên bình thường thấp cổ bé họng như đây."
.