Giáo sư Johnson kêu lên: "Gì cơ? Sao thể? Thầy chuyện ."
Lạc Di hiệu suỵt một cái, nhỏ giọng : "Chỉ sử dụng trong phạm vi nhỏ ở một trường đại học Trung Quốc mà thôi, lưu hành rộng rãi, sử dụng máy tính cá nhân trong nước cũng nhiều mà. Về phần bằng sáng chế, công ty Tiểu Long Nhân của HK sở hữu nó."
Đầu óc thầy Johnson nhanh chóng xoay chuyển, ông chẳng gì về Trung Quốc, vì cách quá xa, nên bình thường ông cũng chú ý mấy.
Bây giờ nền khoa học kỹ thuật của Trung Quốc trâu bò đến hả?
"HK? Có là phát minh của một giáo sư trường đại học công nghệ ? Thầy nhớ máy tính là điểm mạnh của bên đó."
Lạc Di nhẹ cụp mắt: "Không rõ lắm ạ."
"Kia…" Giáo sư Johnson tò mò hỏi: "Sao em với rằng kỹ thuật em dùng là của khác."
Lạc Di mở to cặp mắt đầy vô tội: "Em thừa nhận cái gì ."
Cô giang hai tay : "Hơn nữa, em cũng nghĩa vụ thông báo họ , ? Có vài quá kiêu ngạo quá đáng ghét, nên chịu thiệt một chút."
Giáo sư Johnson bừng tỉnh, bọn Bach quá mức hùng hổ dọa , cũng vì mà cứ mãi ghim học trò của ông .
Gặp loại tình huống , cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là ông chút bận tâm: "Tay Bach nắm quỹ của tận mấy nhà, dựa lưng mấy đại tài phiệt, nắm giữ phần lớn nguồn lực, như thế thường coi trời bằng vung, em cũng nên đắc tội tên đấy."
Lạc Di hiểu ông ý , ngoan ngoãn gật đầu.
Cuối cùng, giáo sư Johnson đồng ý giữ bí mật giúp cô.
Ừm, ông cũng chút xem Bach ăn quả đắng, mấy kẻ tiền đúng là đáng ghét thật.
Mấy ngày kế tiếp Lạc Di thường đến phòng thí nghiệm của giáo sư Johnson đưa tin, ông vài dự án khiến Lạc Di cảm thấy hứng thú, nhưng cô chỉ , đặc biệt hạ .
Có gì thì cô sẽ ghi nhớ kỹ, khi khác hỏi giáo sư Johnson .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-845.html.]
Cô cứ như miếng bọt biển hấp thụ nước, điên cuồng học tập tri thức, thư viện là nơi cô thường đến nhất.
Có nhiều cuốn sách quý giá chỉ thể tìm thấy ở đây.
Ngoài , học kỳ cô còn dự định lấy đến mười lăm tín chỉ, bôn ba khắp các lớp học trong khuôn viên trường suốt.
Hiếm lúc rảnh, cô còn về phòng thí nghiệm nhà , mở lớp học nho nhỏ cho các cấp , kiểm tra thí điểm kết quả học tập xem bọn họ tiến bộ đến và tiến trình thực nghiệm của họ.
Bài tập mà cô đặt cho bọn họ là chip, dung lượng lớn, tân tiến nhất.
Tiến triển nhanh, nhưng rõ ràng đều bước tiến dài.
Cuộc chiến ngầm hồi đợt cho những trẻ tuổi bọn họ thấy rõ một chuyện.
Đó là họ sẽ luôn đầu, nâng cấp sản phẩm là xu thế tất yếu, kỹ thuật là quan trọng nhất.
Thế nên bọn họ ngày càng trở nên siêng năng hơn và trân trọng cơ hội học hỏi hiếm .
Họ nội dung bài giảng mang về từ chỗ Lạc Di, giao lưu với , thì liền nhờ Lạc Di dạy .
Lạc Di bận rộn, Tiêu Thanh Bình cũng bận rộn, nhưng dù bận rộn đến thế nào thì chung quy sinh nhật họ cũng ở cạnh .
Sinh nhật Tiêu Thanh Bình, Lạc Di cố ý xuống bếp một bát mì trường thọ, nước canh suông sẵn, sợi mì cũng cán cả , chỉ cần hâm canh lên bỏ là .
Nước sôi, Lạc Di múc một bát canh sườn lợn thật lớn , bỏ mì sợi , sắp thịt bò cho thật chỉnh tề xong, rải chút rau thơm, thêm một quả trứng chần vàng óng ánh, một bát mì trường thọ liền đời.
Cô tính bưng tô mì thì A Vũ lập tức đoạt lấy, nhanh chóng đặt lên bàn cơm xong mới yên lặng lui .
Khóe miệng Lạc Di giật một cái, mấy lo lắng quá , cho cô chạm dao, cũng cho cô tới gần đồ nóng.
Cô ngượng ngùng bạn trai: "Dù thứ gì cũng sẵn, nhưng, là em nấu đó!"
Tiêu Thanh Bình hạnh phúc: "Ừ, Tiểu Di thật giỏi giang, giỏi quá."
Quan trọng nhất là, cô lòng.