"Nghe chút xem, từ đầu tới đuôi hề rằng phát minh nó, Bach , thủ đoạn mưu hại khác xong tay cứu vớt quá cũ , giờ lưu hành nữa, nghiên cứu thêm cách khác ?"
Ha ha, cô vốn là phát minh nó, cô sẽ báo cáo chính ?
"Hôm còn đề cập tới nó với thầy hướng dẫn của , cũng thu âm , cũng lấy nó thương mại, điều luật nào quy định rằng thể biểu diễn nó cả."
Tiêu Thanh Bình lạnh lùng bổ thêm một đao: "Có tiền là thể gì thì , nhưng vẫn những thể gì , khi hỏi chúng , thử hỏi chính phủ Trung Quốc đáp ứng ? Mỗi một du học sinh du học tại trường danh tiếng như chúng đều ghi tên danh sách, theo dõi thời thời khắc khắc."
"Dĩ nhiên, chúng cũng con nhà bình thường, chúng thử chút xem ?"
Mỗi một bước đều bổ túc lỗ thủng.
Sắc mặt Bach đáng sợ, nhưng bảo tiêu hung hãn bên cạnh bọn họ như thuộc loại kinh bách chiến thì cuối cùng vẫn mạnh mẽ nhịn xuống.
Gã hiểu rõ một đạo lý, đó là trừ khi thể đến mức tiêu trừ hết hậu hoạn, thì nên khinh địch động thủ.
Phần lớn sinh viên trường Harvard đều xuất và địa vị, đặc biệt là những sinh viên trông đặc biệt khiêm tốn, chừng họ thể là con cái của những nhân vật quyền quý ở một quốc gia nào đó.
Một dù mạnh mẽ đến mấy thì mặt một quốc gia cũng trở nên đáng kể, họ thể dễ dàng đè c.h.ế.t bạn.
Mẹ nó, thế mà gã thể động hai tên sinh viên ?
Lạc Di thưởng thức gương mặt táo bón của gã, bỗng nhiên : "Không dùng sức mạnh thì thể bỏ tiền mua mà, cũng việc gì lớn, cần giới thiệu giúp ?"
Bach híp mắt , luôn cảm giác bẫy rồi, là ảo giác ?
"Cô ?"
"Tất nhiên, cũng quảng cáo miễn phí cho ." Lạc Di hì hì : "Anh Bach, nên thấy lợi ích khổng lồ trong đấy, thấy nên mới kịp chờ đợi độc chiếm thị trường, đúng ? Thật , nhiều thông minh, chỉ ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-847.html.]
Thật phá giải nó cũng chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng lớn, bạn tuyệt thể tránh khỏi rào cản độc quyền.
Như , mấy đều coi trọng miếng ăn đến thế thì sớm muộn gì việc kiện tụng cũng sẽ xảy , hề bất ngờ.
Trừ khi các thể tránh bộ, hoặc ngoan ngoãn trả tiền.
Ồ, còn một cách nữa, đó là xử lý nắm bằng sáng chế, bắt gọn, cả thừa kế cũng lưu .
Bach âm thầm cắn răng: "Cô cố ý."
" hiểu." Lạc Di cực kỳ vô tội: "Xét thấy quen nên khuyên một câu, thứ nắm rõ thì nên khinh địch chạm , nếu cứ nhất định chạm , hãy nhớ tìm đội ngũ chuyên nghiệp nhất nhé."
Bach: “...”
Lời điểm gì kỳ quái, nhưng từ miệng cô vẻ kỳ quái như thế? Cô lòng như ?
Tiêu Thanh Bình chen một câu: "Email? Chỗ mấy đàn đàn chị lớp cũng cảm thấy hứng thú, đang định bàn luận kỹ càng với nắm bằng sáng chế một chút."
Ừm, sắp xếp lớp .
"Thế ạ?" Lạc Di kéo cánh tay , hai dính nị với như sam: "Ánh mắt lớp của tệ , theo em thấy, tiềm lực của email tương đối lớn, thể trong tương lai sẽ mang đến lợi nhuận khổng lồ đó."
Tiêu Thanh Bình trưng gương mặt nghiêm túc: "Em cảm thấy sẽ đạt trị giá bao nhiêu?"
"Tương lai sẽ giá trị mấy chục tỷ đô la Mỹ." Lạc Di cũng nghiêm túc y chang: "Bây giờ mà, cũng đáng giá mấy trăm triệu ."
Bach trợn trắng mắt, lừa đảo! Còn mấy chục tỷ nữa chứ!
Tiêu Thanh Bình chút động tâm: "Không thì, chúng tự ?"
"Em nhiều tinh lực ." Lạc Di chỉ chỉ bản : "Em là sinh viên, cũng thế, mà thời giờ ?"