Thật dù bọn họ lòng kinh doanh thứ , ban ngành liên quan của nước Mỹ cũng sẽ cho phép bọn họ lên mặt.
Phần thông tin mạng quá nhạy cảm, nó khai thác bởi chính của bọn họ.
Vậy nên, còn bằng đổi nhiều tiền chút.
"Cũng đúng, chúng thích hợp nhân viên nghiên cứu khoa học hơn." Tiêu Thanh Bình chợt nhớ đến một chuyện: "Phải , chuyện như em thông báo với mấy Helen và Joe , coi như chia sẻ tài nguyên, còn mới đưa em một cửa hàng ở đại lộ 5 New York, em cũng nên đáp một chút mới , bọn họ đều quyền thế, gia tộc đều tiếng tăm lừng lẫy, thiếu tiền."
Lạc Di khỏi khẽ, nhấn like cho , hai hề trao đổi qua đó nhưng phối hợp chê .
"Vẫn là hiểu nhân tình thế thái, thật lợi hại, em nào hiểu mấy thứ ? Đó giờ là khác nâng em, tặng quà cho em, giúp em trải đường sẵn cả, em chẳng cần quan tâm gì, giờ em cũng nên học mấy thứ đó một chút ?"
Cô như một cô công chúa nhỏ kiêu ngạo, cực kỳ đáng yêu.
Tiêu Thanh Bình ôm chặt cô, cúi đầu hôn trán cô: "Em là đủ , đời sẽ luôn chiều em để em mãi là cô công chúa nhỏ, em chỉ cần vui vẻ là ."
Hai bèn , tất cả đều cần .
Hố , hung hăng hố !
Hai khoe khoang tình cảm mặn nồng khiến Bach khó chịu đến cùng cực, nhưng từ đó gã cũng nhận nhiều tin tức.
Đầu tiên, vẻ bọn họ khiêm tốn nhưng bối cảnh mạnh mẽ, dễ chọc.
Thứ hai, mạng lưới quan hệ của bọn họ cũng mạnh, quen ít quyền quý ở nước ngoài.
Thứ ba, cạnh tranh , đây là trọng điểm.
Gã nghi ngờ những tin tức một chút nào, mạng lưới giao thiệp của sinh viên tại các trường đại học hàng đầu còn mạnh mẽ hơn trong tưởng tượng của gã nhiều.
Gã cố gắng nén lửa giận xuống, hỏi phương thức liên lạc của Lạc Di, giành một bước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-848.html.]
Gã khá xem trọng dự án .
Dĩ nhiên, chắc chắn gã sẽ kinh doanh, mà là mở rộng, thu hút lưu lượng truy cập, đóng gói một phen xong bán với giá cao.
Cứ quyết định như !
Thật đó gã cũng từng tra thông tin của chủ sở hữu bằng sáng chế , nhưng gã phát hiện đó bí ẩn, thể tra bất kỳ tin tức hữu dụng nào, gã liền dám tùy tiện càn.
Gã an phận tìm tới cửa để cầu hợp tác, khi gã đang đàm phán, mấy sinh viên từ các trường đại học nổi tiếng nước Mỹ cũng chợt cảm thấy hứng thú, dồn dập tay can thiệp.
Ban đầu gã chỉ tính chừng chục nghìn đô la Mỹ là xong, kết quả bọn họ khuấy động thế, giá cả cứ như bay thẳng lên , tăng vọt đến một cái giá trời.
Cuối cùng, Bach bỏ tiền để mua luôn công nghệ cốt lõi, đồng thời còn tặng cho một trang web email chỉnh trang xong, khiến Bach cảm thấy rằng tiền chi siêu giá trị.
Dĩ nhiên, cô vẫn giữ quyền lợi riêng cho Trung Quốc đại lục và Hồng Kông sân nhà .
Đáp chuyện , Lạc Di khẽ mỉm , bình tĩnh tỏ vẻ rằng thể cú thứ nhất thì cũng thể cú thứ hai nha.
Làm thế nào cô cũng lỗ.
Nếu cô thể nhận 10% cổ phần, thì cô thể mua hơn một chục ngôi nhà ở thủ đô.
Cô chính là một hứng thú với tiền, bởi vì tiền sẽ chủ động đưa tới cửa, chỉ đơn giản như .
Sau đó, Nhiếp Khôn Minh phụ trách đàm phán công việc phía màn gửi một tin nhắn cho họ: Chúng cần gấp mấy tên ngu nhiều tiền, cháu kiếm thêm mấy tên đưa qua đây , tranh thủ gom thêm nhiều vố một chút.
Một vố chơi lớn như thế, thành nhiệm vụ ngoại hối cho cả mấy năm luôn , hơn nữa còn dễ dàng.
Đây là sức mạnh của kiến thức.
Lạc Di tỏ vẻ, bác cả , bác nhẹ nhàng thôi! Không năm nào cũng kẻ ngu !
cô ngờ tới, nhanh kẻ ngu chủ động tìm tới .