Quan chức quân sự cấp cao liếc cô và : "Cũng , nhưng một điều kiện tiên quyết là tham gia là công dân Mỹ và thề trung thành với Hoa Kỳ."
Các dự án bí mật cấp cao đều yêu cầu như , thầy cố vấn suy nghĩ nhiều liền gật đầu: “Chuyện đơn giản, Lạc Di, em điền đơn xin , thầy sẽ tìm cách giúp em một làn xanh, để em sớm nhập tịch.”
Ông bao giờ nghĩ đến việc liệu Lạc Di sẵn lòng .
Suy cho cùng, Hoa Kỳ chính là quốc gia hùng mạnh nhất thế giới, từ khắp nơi đều trở thành công dân Mỹ.
Để chiếc thẻ xanh, một thậm chí còn sẵn sàng kết hôn giả.
Việc Lạc Di nhập tịch dễ dàng như là điều khiến cho vô ghen tị và ngưỡng mộ, ông là đang việc .
Ông thực sự điều đó vì Lạc Di: "Thầy, cảm ơn thầy quan tâm đến em như , em ơn và em cũng mong cơ hội học tập thế , nhưng..." Đầu óc Lạc Di cuồng, cô khẽ thở dài: "Em thể đổi quốc tịch .”
Thầy cố vấn bối rối: "Sao thế? Nước Mỹ như mà."
Ánh mắt của những quan chức đó đổi, chút nghi ngờ, đây là sinh viên Trung Quốc.
Hai mắt Lạc Di bỗng đỏ hoe: “Bởi vì khi c.h.ế.t ông nội em để di chúc, nếu đổi quốc tịch sẽ khai trừ khỏi gia tộc, tước đoạt quyền thừa kế, một xu cũng lấy .”
Cô mấy lời linh tinh một cách nghiêm túc: “Em yêu ông nội, em trái ý của ông”.
Cô còn bịa thêm một câu: “Tất nhiên là em vì quyền thừa kế tiền bạc gì ”.
Cô câu thì , nhưng thì đều tin.
Mọi : ...Được , chúng đều cô là vì tiền, chúng hiểu, tất cả chúng đều hiểu.
Vì một ông già chết, chuyện sức thuyết phục gì cả.
Vì tiền năng, logic còn chấp nhận .
Giáo sư Jonathan tò mò hỏi: "Lạc Di, nhà em giàu lấm ? Làm nghề gì thế?"
Lạc Di lộ vẻ ngượng ngùng: "Nhà em nghèo lắm, nhà, xe, cửa hàng đều do khác tặng cho. Ồ, chỉ mấy mảnh đất là tự mua thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-856.html.]
Mọi : ...Mấy mảnh đất? ! Là bao nhiêu đất a! !
Người nghèo thể mua nhiều đất ?
Người khác cỡ nào thì thể tặng nhà, tặng xe, tặng cửa hàng chứ? Chỉ một khả năng, nhà quyền thế!
Người nghèo như , thật bọn họ chua chát!
Thầy hướng dẫn : “Em du học vệ sĩ, ngày nào cũng đầu bếp hoàng gia nấu ăn cho, em vẫn còn nghèo ?”
Đứa trẻ chắc hiểu lầm gì về cái nghèo ?
Lạc Di nghiêm túc : “Cha em từ nhỏ với em rằng nhà em nghèo.”
Thầy hướng dẫn: “…”
Mọi đều hứng thú với đầu bếp: "Của hoàng gia ? Là hoàng gia nước nào?"
Lạc Di mỉm và giải thích, đó là một gia đình đầu bếp hoàng gia, kiểu mà tổ tiên họ nấu ăn cho hoàng đế, nghề truyền từ đời sang đời khác.
Jonathan tò mò hỏi: "Đồ ăn thế nào? Có ngon ?"
"Ngon lắm, thực sự tuyệt vời." Thầy hướng dẫn là nhiều nhất, mặc dù bữa ông ăn chỉ là bữa sáng: "Có nhiều món, mỗi ngày một món khác ."
Đã đến lúc ông thể hiện, khoe đồ ăn Trung Quốc ăn ngon đến mức nào, ai cũng chảy nước miếng.
Lạc Di mỉm : "Thầy ơi, đó là món đơn giản nhất đấy, thầy còn ăn bữa chính , nước em chia thành tám vùng lớn, mấy chục ngàn món ăn, cả đời sẽ bao giờ ăn lặp hai , ẩm thực Hoài Dương là ẩm thực chỉ định của nước em, Trong các món ăn thịt cua và thịt viên sốt ngon, ngọt và béo, mùi vị ngon."
Càng cô càng thèm: "A, về đến nhà em sẽ ăn món ."
Thầy hướng dẫn ho nhẹ, : "Nhân tiện, thầy vẫn đến thăm nhà em nào, bằng hôm nay đến ."
Khóe miệng Lạc Di giật giật, cô lễ phép : “Được, em sẽ kêu đầu bếp nấu thêm mấy món nữa.”
Mắt giáo sư Jonathan sáng lên: “Thêm một vị khách nữa ?”
Lạc Di ngọt ngào: “Nếu là giáo sư thì đương nhiên là .”
Giáo sư Jonathan ngay lập tức ấn tượng với cô.