Tiêu Thanh Bình lập tức cúi đầu cô, lông mi dài dập dờn, làn da xinh linh động, đồng tử đen nhánh đảo tròn.
“Anh nhận thư tình cũng nhận hoa.”
Lạc Di chững chạc đàng hoàng dùng tay micro: “Bạn học Tiêu Thanh Bình, phỏng vấn một chút, cảm giác nữ sinh nhiệt tình theo đuổi cảm giác thế nào?”
“Thấy phiền, lãng phí thời gian sách của .” Tiêu Thanh Bình hiểu chuyện tình cảm, trả lời một cách máy móc.
“Xì.” Lạc Di nhịn , con mọt sách: “Em đang cân nhắc nên tặng cho một bó hoa đây, xem thích…”
Cô còn hết câu, Tiêu Thanh Bình vội vàng mở miệng: “Anh thích hoa tường vi hồng.”
Lạc Di mở to hai mắt : “Anh thích hoa màu hồng nhạt ư? Lần đầu em đấy.”
Gương mặt Tiêu Thanh Bình đỏ bừng: “Anh thích ý nghĩa của nó.”
“Là gì ?”
Tiêu Thanh Bình quan sát ánh mắt dịu dàng của cô: “Lời thề tình yêu, nắm tay đến già.”
Giọng trầm thấp lộ tình cảm dạt dào.
“Khi nào em tặng ?”
Lạc Di đổ mồ hôi, cả cái ? Kiến thức như cũng quá rộng .
“Đợi em…”
“Blake.” Một nữ sinh chạy nhanh đến. Hai tay giang dáng vẻ ôm.
Trong mắt Tiêu Thanh Bình hiện lên một chút thích, lập tức rụt lưng Lạc Di: “Tiểu Di, em bảo vệ đấy.”
Lạc Di: “...”
Nữ sinh kịp đến gần thì chặn , ánh mắt của cô Tiêu Thanh Bình nồng nhiệt: “Blake, hôm nay tặng sách, tặng một bài tình ca.”
Cô cầm một cây đàn ghita, trong bầu trời tuyết lớn chậm rãi hát tình ca: “Anh hỏi em yêu sâu bao nhiêu, em yêu mấy thì tình cảm của em cũng là thật, thích của em cũng là thật, mặt trăng soi rõ lòng em…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-862.html.]
Lại hát bài hát tiếng Trung, mặc dù phát âm kì lạ, chút vất vả nhưng vẫn thể hiểu.
cô nhận , nhiều vây xem.
Lạc Di bất ngờ: “Là bạn học của ?”
“Không , cô , tự nhiên chạy đến thích .” Tiêu Thanh Bình chân thành nhờ vả: “Lúc vì hề để tâm đến, chúng đều là chuyện lớn.”
Trước tiên từ chối nhưng vẫn một lòng đả động đến , thư và hoa chồng chất.
Anh thấy đây chỉ là nhất thời ham mê sắc , qua thời gian thì sẽ tỉnh táo .
Anh với vẻ hời hợt, Lạc Di chớp chớp mắt: “Chuyện như thế chắc là nhiều lắm nhỉ.”
“Ừm, quen .” Tiêu Thanh Bình trêu đùa: “Trình độ hoan nghênh của bạn trai của em ở trường, bây giờ cuối cùng em cũng thấy đấy.”
“Đây là thích.” Lạc Di chỉ chỉ mặt , thẩm mỹ của phương Đông và Tây đều thống nhất kiểu khôi ngô tuấn tú, khí chất thanh cao lạnh lùng là loại dễ thu hút nữ sinh, thêm ánh hào quang học giỏi.
“Là đam mê nhan sắc của , coi như thịt đường tăng .” Cô kìm hỏi một câu: “Cô lạnh ? Tay đông cứng ?”
Tiêu Thanh Bình vô thức sờ mặt cô, lạnh: “Người phương tây ngày nào cũng uống sữa tươi ăn thịt bò bít tết nên tương đối cường tráng, cơ thể của em yếu đuối thể tuyết quá lâu, nhanh thôi.”
Tiêu Thanh Bình ôm Lạc Di rời , thứ gì cũng so sánh với cơ thể của cô.
Lạc Di đầu thoáng qua: “Không xem biểu diễn ? Vẫn kết thúc mà.”
“Có gì đáng xem chứ? Lòe thôi.”
“Blake!” Nữ sinh cũng biểu diễn nữa, vội chạy đến cản hai họ : “Đây là món quà tặng , hy vọng sẽ thích.”
Là một chiếc khăn quàng cổ, giống với chiếc khăn cổ của cô , bên cạnh còn một chiếc chìa khóa.
Lạc Di tò mò kĩ một chút, a, đây là chìa khóa xe ? Nhãn hiệu cô .
Cô sợ đến đơ , theo đuổi nam sinh thể đập m.á.u đến mức ?
Vẻ mặt Tiêu Thanh Bình đổi đối phương: “Bạn học , bạn gái của ở đây, chuyện với tạo thành rắc rối, đừng loạn nữa.”
Nữ sinh lạnh lùng liếc Lạc Di một cái, ánh mắt lạnh lùng nhưng lập tức nở nụ : “Ngại quá nhưng thật sự thích Blake, đáng hơn.”