Lạc Nhất liếc A Phượng, A Phượng lập tức mang món tráng miệng lên.
Là pudding cao lương cốt dừa, thầy hướng dẫn trợn tròn mắt, ông từng ăn một liền cảm thấy kinh ngạc: "Trời ơi, cho thầy vài miếng nhé."
Thầy hướng dẫn mở ngăn kéo một nữa, lấy chiếc bát sứ đặc biệt của .
"Đầu bếp nhà em lợi hại thế? Mỗi ăn đồ ăn và món tráng miệng nấu, đều cảm thấy may mắn, ngon đến mức phát ."
Lạc Di nhịn : "Ha ha ha, nhiều đời đầu bếp của hoàng gia, thể ngon chứ?"
Một hũ tráng miệng phần nhiều, Lạc Di đám : "Có ăn chút ?"
Người đàn ông tóc vàng kiên quyết từ chối: "Không , cần."
Những đồng hành bên cạnh thể chịu đựng nữa, nó một lúc lâu đến nỗi thèm chịu : "Muốn!"
Lạc Di chia cho một ít, cũng nhiều, đàn ông tóc vàng cũng phần, do dự một chút, chắc độc .
Khi đang loay hoay, một bàn tay to lớn vươn , cướp lấy: "Anh thích uống thứ , thì uống ."
Người đồng hành của uống xong phần của , vì sợ sẽ giành , liền vội vàng đưa lên miệng, vội vàng uống hết.
Người đàn ông tóc vàng:...
Đến mức đó ? Một miếng liền ăn hết! Giống như từng ăn cơm , hổ quá!
Chết tiệt, để bọn họ đến để điều tra vụ án chứ, chứ để ăn uống.
khi những khác, họ đều cảm thấy hạnh phúc.
Chợt cảm thấy như bỏ lỡ 100 triệu!
Trái cây mang lên, đều là đồ mới cắt, vô cùng tươi.
Lạc Di hào phóng chia đồ ăn cho , một đàn ông ghen tị hỏi: "Cô Lạc Di, cô ngày nào cũng ăn như thế ?"
Lạc Di thản nhiên gật đầu: "Ừ, đây là một bữa cơm nhà đơn giản nhất, ít nhất sáu món nguội, sáu món nóng, hai món tráng miệng, hai món súp nóng và hơn chục loại đồ ăn nhẹ trong những ngày dịp lễ Tết."
Mọi : … Cái nghèo đói giới hạn trí tưởng tượng của họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-884.html.]
Người đàn ông đó nhịn mà đùa: "Thế thật sự sẽ ăn đến khi hết tiền chứ?"
Lạc Di một cách kỳ lạ: " vốn là một nghèo mà."
Mọi : ? ? ?
Thầy hướng dẫn quen từ lâu, nghiêm túc giải thích: "Ồ, bố em nhà em từ nhỏ nghèo ."
Người giàu thì nhà họ luôn kỳ lạ, việc kỳ lạ nào cũng
mà thực sự dễ thương, hahaha, nhịn mà .
Có tiếng gõ cửa vang lên, một đàn ông cao lớn bước , là Kim, chuyên gia mật mã triệu tập đến.
Được cho là nhà mật mã nổi tiếng nhất thế giới.
Trong lúc giới thiệu, đàn ông tóc vàng bình tĩnh liếc Lạc Di, Lạc Di mở to đôi mắt sáng ngời, tràn đầy sự tò mò.
, chỉ là tò mò thôi, hề lo lắng.
Khi Kim yêu cầu giải mã, lập tức lấy một công cụ chuyên dụng, bắt đầu mày mò, các ngón tay ngừng di chuyển.
Lạc Di đến gần, cô chỉ cách đó xa, chống cằm im lặng , câu câu chăng mà ăn vặt ăn trái cây.
Chờ đợi lâu, đợi đến gần một tiếng, đột nhiên Kim reo lên một tiếng: "Được ."
Mọi đều vui vẻ qua, Lạc Di cũng tò mò vươn cổ , đàn ông tóc vàng ngừng chằm chằm cô.
Phá giải mật khẩu, mở tài liệu bên trong , đều ngơ ngác: "Tại trống rỗng?"
"Không chứ? Chuyện gì ?"
Người đàn ông tóc vàng cũng vẻ sửng sốt, thể chứ?
Thầy hướng dẫn khỏi : "Cậu lấy nhầm USB ?"
Người đồng hành nhịn mà đổi sắc mặt: "Không , chắc chắn là đánh tráo ."
Người đàn ông tóc vàng chằm chằm : "Không thể nào, nó luôn ở trong tay , bao giờ rời , vết xước ."
Nhìn vết xước giống hệt , đều , mơ hồ bối rối.
Thầy hướng dẫn khẽ lắc đầu, tỏ vẻ như suy nghĩ rõ ràng: "Thế thì ngay từ đầu vấn đề ?"